Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 560

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn, che khuất toàn bộ ánh sáng phía sau.
Cô cố gắng mở to mắt, vẫn không thấy rõ được người trước mặt, chỉ lờ mờ nhận ra trên người người đàn ông trước mặt đang không ngừng tỏa ra hơi lạnh!
Lúc này cô khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc, cảm giác xung quanh người đàn ông kia đầy sát khí thì lập tức trở nên tỉnh táo!
"A..."
Cô thất thanh hét lên một tiếng, đột ngột rụt người về phía sau.
Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay dài ôm lấy cô, kéo cô vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Đừng sợ, là anh."
Giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết vang lên trên đầu cô.
Ngay sau đó, một mùi thơm quen thuộc lan đến trước mặt cô, là mùi hương đặc trưng trên người anh, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nghe được giọng nói trầm trầm kia, Vân Thi Thi nhận ra mình đã về nhà rồi, đã an toàn rồi!
Cô tiến đến dựa sát vào ***g *** ấm áp kia, hai tay vòng quanh eo anh, rốt cuộc cũng yên lòng rồi!
Lúc này trong lòng cô có rất nhiều uất ức muốn kể cho anh nghe, nhưng cô lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nước mắt chảy thành dòng.
Vân Thi Thi cố kìm nén lại, nhưng vừa mới thử mở miệng, cổ họng đã nghẹn ngào: "Mộ Nhã Triết..."
Giọng nói khàn khàn và run run.
Giờ phút này, cô giống như vẫn chưa thể hoàn hồn, cả người không ngừng run rẩy.
"Anh ở đây!" Anh đáp lại vô cùng kiên định, không khỏi siết tay ôm cô chặt hơn nữa.
"Mộ Nhã Triết... Anh... Tại sao bây giờ anh mới đến?"
Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
"Em đợi anh lâu như vậy, tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?" Giọng của cô vừa giống như ai oán lại vừa giống như đang chất vấn.
Trong thế giới của cô, anh giống như là thiên thần vậy, không có chuyện gì là anh không làm được.
Nhưng tại sao tới tận bây giờ anh mới xuất hiện?
Tại sao anh lại đến muộn như vậy?
Tại sao vào lúc cô bất lực nhất, anh lại không xuất hiện?
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm tay.
Lời của cô giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào tim anh, máu chảy đầm đìa, vô cùng đau đớn.
Mộ Nhã Triết thu lại sự thương tiếc vào trong đáy mắt, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm cô một nụ hôn: "Thật xin lỗi, anh đến muộn rồi!"
Giọng nói trầm trầm đầy hấp dẫn nhẹ nhàng vang vang bên tai cô.
Vân Thi Thi run run khóe môi, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Những tủi thân và uất ức mà cô phải chịu đựng, còn có nỗi sợ hãi, tất cả đều dồn vào trong nước mắt, trào ra cuồn cuộn.
Mộ Nhã Triết khẽ hôn cô, nhẹ nhàng dỗ dành, nụ hôn in lên trên khóe mắt cô, trên hàng nước mắt chua xót của cô, trên chóp mũi, đôi má, cuối cùng đặt lên môi cô.
Dưới sự dỗ dành của anh, rốt cuộc cảm xúc của Vân Thi Thi cũng đã bình ổn hơn một chút.
Thân thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.
Thế nhưng nỗi sợ hãi trong lòng dường như không cách nào xua tan hết được.
Một màn đêm qua đã để lại cái bóng không cách nào xóa nhòa trong lòng cô.
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết tức giận đến mức khó kiềm chế.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Rốt cuộc là người nào mà lại có lá gan lớn đến như vậy.
Người phụ nữ mà anh không nỡ bắt nạt lại bị người ta ức hiếp thành bộ dạng như thế này.
Rốt cuộc là ngày nào lại dám ức hiếp người phụ nữ của anh như vậy!
Rốt cuộc là ngày nào lại dám ức hiếp người phụ nữ của anh như vậy!
Tội đáng ૮ɦếƭ đến vạn lần!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhíu mày, nếu như lúc này Vân Thi Thi mà ngẩng đầu lên thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa sợ.
Chỉ có những người ở bên cạnh anh mới biết Mộ Nhã Triết thực sự nổi giận thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Vân Thi Thi dụi dụi mắt, cảm thấy khóe mắt nặng trĩu.
Mộ Nhã Triết cúi đầu hỏi: "Mệt sao?"
"Ừm." Cô gật gật đầu.
Anh nói: "Vậy em đi tắm rửa đi, được không? Thay quần áo sạch, sau đó ngủ một giấc."
Vân Thi Thi mấp máy môi, sau đó gật đầu.
Vì thế anh liền đứng dậy, ôm cô vào lòng, đi vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm lớn.
Trong bồn tắm lớn đã vặn đầy nước, anh đã sai người chuẩn bị từ trước, độ ấm của nước cũng được điều chỉnh thích hợp.
Vân Thi Thi ngâm người vào trong nước, cảm thấy hơi ấm nhanh chóng vây xung quanh người mình.
Mộ Nhã Triết vốn định giúp cô tắm, Vân Thi Thi lại cười nói: "Em... Để em tự tắm!"
"Em tự tắm sao?" Anh nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Vân Thi Thi nhếch môi nói: "Tự em có thể tắm được!"
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi ra khỏi phòng tắm chính là gọi điện thoại cho Mẫn Vũ.
Mẫn Vũ lập tức báo cáo với anh: "Ông chủ, Lý Lương Đống hiện đang ở trong bệnh viện, đã sai người tiếp cận ông ta rồi."
"Được! Xuống tay cẩn thận một chút."
"Còn nữa..."
Trong phòng khách sạn, Mẫn Vũ liếc mắt nhìn hai cha con họ Khổng đang ngồi trên ghế sô pha, nắm điện thoại thấp giọng báo cáo: "Ngài Khổng và cô Khổng của tập đoàn Khổng thị có việc muốn gặp anh, bây giờ đang chờ anh ở đây rồi!"
"Để bọn họ chờ ở đó đi, tôi còn có việc muốn hỏi bọn họ."
"Được, tôi sẽ chuyển lời."
Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, khóe mày nhướng lên.
Khổng Khải Hiền, Khổng Tiểu Thiến? Hai người kia tới thật đúng lúc, trên tay anh còn một món nợ muốn tính sổ với hai người bọn họ đây.
Anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, lấy từ trong hộp TL ra một ***, châm lửa lên, từ từ hít sâu.
Một ngụm khói theo cổ họng tràn vào phổi, khói vây dày đặc như thế nhưng dường như vẫn không giải tỏa được chút phiền muộn nào trong lòng anh.
Từ trước tới giờ, chưa từng có việc gì khiến anh nôn nóng bất an như vậy!
Thế mà lúc này anh lại không thể giữ cho bản thân bình tĩnh được.
Ít nhất, lúc đứng trước mặt cô, anh buộc phải giả bộ bình tĩnh, nếu không cô cũng sẽ căng thẳng, lo lắng.
Việc cần thiết nhất lúc này là phải trấn an cảm xúc của cô.
Đợi cô bình ổn hơn một chút, yên tâm ngủ một giấc, anh sẽ có thời gian từ từ tính sổ món nợ này!
Trong phòng tắm, Vân Thi Thi cầm lấy bông tắm, đổ một chút sữa tắm lên, bắt đầu cẩn thận lau chùi thân thể.
Nhưng khi cô nhìn thấy những vết máu tụ loang lổ khắp người thì lại cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Những vết bầm tím nổi bần bật giữa làn da trắng nõn, vô cùng bắt mắt.
Khi ánh mắt cô lướt qua những dấu vết kia, dường như nhìn thấy khuôn mặt tàn ác của Lý Lương Đống hiện lên ngay trước mắt.
Bẩn thỉu!!
Quá bẩn thỉu!!!
Vân Thi Thi nhíu chặt mày, vặn cho vòi hoa sen mạnh hơn nữa, bọt nước bắn đầy trên người cô, cố gắng lau chùi những dấu vết ông ta để lại trên người cô. Vân Thi Thi ôm chặt bả vai, chậm rãi mở to mắt, để mặc cho dòng nước chảy dọc theo lông mi.
Nhưng mà khi ánh mắt lại bắt gặp những dấu vết kia lần nữa, trong lòng cô đau nhói như thể bị ai đâm trúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc