Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 552

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói đến Lý Lương Đống, ông chủ lớn của cái ngành này, những ngôi sao nữ bị ông ta đùa bỡn không hề ít, những ca sĩ, diễn viên nữ trong công ty thì hơn nửa đều từng có quan hệ mập mờ với ông ta.
Đã làm trong cái nghề này, trong lòng ai cũng đều rõ, không có mấy ai là người còn sạch sẽ, đây cũng chính là quy tắc ngầm, luật bất thành văn của giới giải trí.
Nhưng đã thấy qua vô số mĩ nhân, nhưng người có dung mạo thoát tục, thanh thuần như Vân Thi Thi thì thật là hiếm thấy, chính vì vậy đã gợi lên cho ông ta lòng muốn chinh phục.
Vân Thi Thi làm cho ông có một cảm giác bị mê hoặc, những cô gái như thế có thể làm cho đàn ông mang lòng chinh phục, lại sinh lòng thương tiếc, vừa vặn chính là kiểu người ông thích.
Lại nghĩ tới người đàn ông kia gần gũi bên cạnh cô, tùy ý mà hưởng thụ "báu vật" ấy, trong lòng của ông liền nổi lên cảm giác khó chịu, tức giận và đố kị!
Ông không phải chưa từng gặp qua những phụ nữ xinh đẹp, nhưng một cô gái có khí chất mê hoặc lòng người như vậy, một khuôn mặt lộng lẫy, chỉ đơn giản là một ánh mắt cũng đủ khiến người ta điên đảo.
Chỉ nghĩ đến thân thể mềm mại trắng nõn, cặp đùi thon dài nằm dưới mình, Lý Lương Đống liền có chút ngứa ngáy, *** nổi cộm vô cùng khó chịu.
Ném Vân Thi Thi vào phòng ngủ, khóa cửa lại, Vân Thi Thi liền lập tức lui lại, giữ khoảng cách an toàn.
Ông híp mắt quan sát cô.
Trong phòng là một mảng tối om, chỉ có chút ánh trăng chiếu vào, bao phủ lấy cả người cô.
Cô gắt gao mím chặt môi, nhăn mày, nhìn Lý Lương Đống đang từng bước từng bước tới gần, liền cảnh giác lui về phía sau, hô hấp có chút dồn dập.
"Ông... ông không được qua đây!" Vân Thi Thi run sợ kêu lên.
"Haha, đã đến nước này rồi mà miệng lưỡi vẫn còn dữ vậy sao? Xem lát nữa tôi xử lý cô thế nào!"
Xem cô dưới người của tôi *** ra sao!
Lý Lương Đống ánh mắt sáng rực nhìn cô, ngay lập tức cởi phăng quần áo trên người ra.
Cả nửa trên người ông ta liền hiện ra trước mắt Vân Thi Thi.
Không thể không nói, dáng dấp lão già này cô cùng khó coi.
Bụng bìa phệ ra, toàn lông mọc rậm, khuôn mặt chữ quốc (国), trên người thì toàn là dầu, hòa toàn không có chút cơ bắp nào.
Trong lòng Vân Thi Thi cả kinh, đầu óc trống rỗng, nhìn những động tác này của Lý Lương Đống, đến người ngu cũng hiểu được chuyện tiếp theo sẽ là gì!
Ông ta sắp *** cô.
Trong lòng Vân Thi Thi vô cùng tức giận, cô lại bị người ta coi như con điếm rẻ tiền, không có một chút tôn nghiêm nào!
Cô cắn môi, lại thấy người đàn ông đã bước chân nhanh về phía mình. Trong nháy mắt, nhịp tim cũng muốn dừng lại, nhảy lên tận cổ họng rồi.
"Không được qua đây! Ông không được qua đây..."
Nhưng ông ta hầu như chẳng nghe thấy cô đang nói gì.
Cô sợ hãi, dùng hết lý trí cuối cùng chống đỡ, giống như con mèo nhỏ dùng hết sức chạy ra phía cửa.
"Ba" một tiếng, Lý Lương Đống kéo dây lưng, ném tới!
Vết dây lưng trúng lên cánh tay Vân Thi Thi, liền hiện liên một vệt máu đỏ, đôi chân cô khẽ lảo đỏa, lùi lại mấy bước, không cẩn thận ***ng trúng cái ghế, ngã rầm một cái.
Lưng cô tiếp xúc với nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cộng thêm vết thương ở tay đang chảy máu, vô cùng đau đớn!
"Mẹ kiếp! Con điếm rẻ tiền, tưởng có chút nhan sắc là định kênh kiệu sao?"
Lý Lương Đống nói ra toàn những lời nói thôi bỉ, từng bước từng bước tới gần cô, một bên cởi bỏ nốt trang phục trên người, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, chiếc quần tây đã được cởi ra, giống như một con chó sói đang hướng đến con mồi.
Vân Thi Thi lạc giọng hét lên một tiếng, hốt hoảng lăn một vòng trên mặt đất để tránh đi bàn tay giơ bẩn của lão, luống cuống bò dậy, lại bị ông ta một tay túm lấy.
Da đầu truyền đến một cảm giác vô cùng đau buốt, Lý Lương Đống vô cùng tàn ác, không chút lương tay, cười hắc hắc, bàn tay giơ bẩn xoa xoa mặt cô, trong giọng nói tràn đầy D*m duc:
"Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay, ông đây đã chấm cô! Cô đừng có không biết điều! Cô cho rằng trong cái ngành này muốn gì thì liền có đó sao? Có gương mặt đẹp là tự cho mình là đúng? Haha, cũng quá ngây thơ rồi!"
"Bỏ ra!"
"Bỏ cô ra? Haha, đúng là nằm mơ!"
Lý Lương Đống nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, bàn tay thô lỗ *** eo cô, xúc cảm truyền tới từ làn da mềm mại kia làm ông ta thích thú! Mẹ kiếp, đúng là không phải loại hàng bình thường mà.
Cũng xứng đáng với bao công sức bỏ ra để đoạt được cô gái này.
Vân Thi Thi gắt gao đẩy người lão ta ra, không chớp mắt căm tức nhìn ông ta, một đôi mắt to long lanh bởi nước mắt, thật sự càng khiến người ta điên cuồng.
Lý Lương Đống đang có hứng thú, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của cô, híp mắt cười.
"Làm sao? Cô không muốn? Vân Thi Thi, chẳng lẽ theo tôi, cô còn sợ mình bị thiệt hay sao?"
Nói, ông liền đưa tay với lấy cổ áo cô, một mực túm lấy, dùng sức xé rách.
Trong lòng Vân Thi Thi kinh hãi, hai tay ôm lấy, không cho ông ta làm như vậy.
Trong thế giằng co, móng tay cô chọc phải mu bàn tay của ông ta.
Lý Lương Đống đau đến giật mình, trong cơn giận dữ, hung hăng vung tay tát cô một cái thật mạnh.
Cái tát này dùng lực không hề nhỏ.
Cả người Vân Thi Thi nhất thời lảo đảo, khóe môi bị dập vào răng, rách một đoạn lớn, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Cô vừa tức giận nhưng cũng vô cùng đau đớn, cả mặt vô cùng đau rát, nhưng vẫn cứng rắn không để một giọt nước mắt rơi xuống.
Lý Lương Đống vô cùng tức giận, trên mặt vô cùng dữ tợn, một tay P0'p lấy cổ cô, dục tính đang thiêu đốt phía dưới khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta đưa mặt tới gần mặt cô, hung hăng cắn một cái, sau đó quát một tiếng lớn bên tai cô: "Mẹ kiếp! Đúng là con đàn bà không biết điều! Cô có thể cho người đàn ông khác, tại sao không thể cho tôi? Rõ ràng là khinh thương Lý Lương Đống này!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc