Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 538

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc này cô ta mới giật mình, cô ta bị phá thân rồi!
Trời ạ...
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Kêu, nhưng là đã sợ đến không kêu được, vừa chớp mắt một cái, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống!
Tới cùng... cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!
Lục Cảnh Điềm luống cuống tay chân bắt lấy quần áo bên cạnh, cũng không biết là của ai, ít nhiều cũng có thể che thân thể của cô ta lại!
Cô hoảng sợ, người không nhịn được mà lui về phía sau, gương mặt trắng bệch một lát rồi biến thành xanh tím, môi càng run đến kì lạ.
Nhục nhã!
Cô ta cảm nhận được nhục nhã thấm vào xương tủy!
Tù nhỏ vì gia thế của cô ta hơn người, được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
Bởi vậy, mặc dù sau khi lớn lên, cô ta cũng giống những cô gái khác, thích chơi đùa, thích kết bạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ được điểm mấu chốt của mình!
Cha đã dạy bảo cô ta rằng, trong sạch của con gái là quan trọng nhất.
Nhưng mà hiện giờ, cái gì cũng đã biến mất!
Lần đầu tiên của cô ta, vậy mà dâng cho đám du côn lưu manh - tầng lớp thấp nhất trong xã hội trước mắt.
Người Lục Cảnh Điềm không ngừng run rẩy, ánh mắt không ngừng đánh giá những kẻ ngồi một bên, Lý Đông Cường đang không ngừng thở dốc, trái tim lại càng như ngã xuống đáy cốc!
Phụ nữ, đều ôm ảo tưởng tốt đẹp về lần đầu tiên.
Lục Cảnh Điềm làm thế nào cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên của cô ta, vậy mà đã bị những tên du côn trước mắt này tàn nhẫn vấy bẩn!
Nhìn Lý Đông Cường một cái, nhìn da tay ngăm đen, mặt mũi xấu xí ngang ngược, vết sẹo đầy người, nhất là bụng bò mập đến chảy mỡ, lại càng khiến cô ta ghê tởm hơn!
Giờ phút này mặt Lục Cảnh Điềm muốn bao nhiêu vặn vẹo thì có bấy nhiêu vặn vẹo, cô phẫn hận địa cánh môi, thấy quá nhục nhã, cắn đến cánh môi chảy máu.
"Khốn nạn! Đám cầm thú này! Không biết xấu hổ! Cặn bã!!" Lục Cảnh Điềm hé miệng thì tức giận mắng, dùng những từ ngữ nhục nhã nhất mà cô ta biết để mắng bọn họ!
"Bốp!"
Lý Đông Cường tát một bạt tai qua.
"Đồ lẳng lơ! Vừa rồi là con nào dán kên người tao hả, làm kỹ nữ tử còn muốn lập đền thờ trinh tiết?! Mẹ! Không biết xấu hổ." Lý Đông Cường nổi giận mắng.
Lục Cảnh Điềm ấm ức ôm đôi má nóng rát, đôi mắt sưng đỏ, tơ máu quấn quanh, oán hận trừng mắt nhìn bọn họ.
"Nếu không phải các người dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó, các người nghĩ tôi sẽ để ý đến các người sao?! Một đám như đầu heo vậy! Không biết xấu hổ! Đê tiện!" Lục Cảnh Điềm mất đi lý trí, chửi ầm lên như đã điên rồi.
Lục Cảnh Điềm luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo, nhìn dấu vết xanh tím khắp nơi trên người, vô cùng thê thảm.
Bỗng nhiên cô ta nhịn không được, tan vỡ khóc lên, ôm mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
"Hu hu hu... các người, đám cầm thú này, bại hoại! Tôi hận các người, hận các người tới ૮ɦếƭ..."
Bỗng nhiên cửa mở ra.
Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đi đến.
Mọi người trong phòng mặc quần áo vào, nhìn thoáng qua thì hiện trường có vẻ gió êm sóng lặng.
Nhưng mà Vân Thiên Hữu nhìn lướt màu đỏ hồng trên mặt bọn họ, lại thêm mùi hương kiều diễm không thể nào xóa đi trong không khí, thì biết vừa nãy chiến tranh đã xảy ra kịch liệt thế nào!
"Ha ha." Cậu cười, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng.
"Vui vẻ không?" Miệng Hữu Hữu nhàn nhạt nói, chậm rãi nói một câu như vậy.
Vui vẻ không?!
Thằng quỷ nhỏ này!
Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa thấy cậu, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên vô cùng hung dữ, lập tức khàn cả giọng hét lớn: "Đều là mày?! Không, là Vân Thi Thi chủ mưu, đúng không!? Nhất định con đàn bà đê tiện kia, nhất định là cô ta! ૮ɦếƭ tiệt! Sao cô ta có thể dùng thủ đoạn xấu xa như vậy hại tao!"
"Không liên quan mẹ tôi." Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng."Người đàn bà hư hỏng, là cô khi dễ mẹ tôi trước, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà!"
Lục Cảnh Điềm chỉ cảm thấy không chịu nổi, vô cùng xấu hổ, còn có thẹn quá thành giận!
Ánh mắt băng lãnh mà đùa cợt của Hữu Hữu kia, sắp ép điên cô ta!
Lục Cảnh Điềm hoàn toàn mất đi lý trí, nếu có thể, cô ta muốn hung hăng Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu, xé nát gương mặt ghê tởm của cậu!
Thật sự là hận không thể khiến hai thằng quỷ nhỏ này biến mất trước mắt cô ta!!
"Khốn nạn!"
Cô xoay người xuống khỏi giường, định đánh tới Vân Thiên Hữu.
Vân Thiên Hữu đứng yên không nhúc nhích, không chút kiêng kị người phụ nữ điên này.
Nhưng mà Lục Cảnh Điềm đã quên vừa rồi cô ta đã trải qua hỗn chiến trời đất mù mịt thế nào, mũi chân của cô ta mới vừa chạm đến mặt đất, đã cảm thấy dưới chân xụi lơ một trận, "Phịch" một tiếng ngã ngồi trên đất.
Tay chân nặng nề như bị đổ chì vào, ngay cả cổ tay cũng không còn sức mà nâng lên!
Lục Cảnh Điềm vô cùng tức giận.
Vân Thiên Hữu lại lạnh lùng cười, lập tức đi thêm vài bước về phía cô ta, dừng chân trước mặt cô ta.
Cậu cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô ta, thưởng thức biểu cảm liên tục thay đổi trên mặt cô ta.
Nhục nhã, cáu giận, điên cuồng, đau khổ, tan vỡ... Thu hết vào mắt.
Cậu thừa nhận, thủ đoạn này của cậu quá mức tàn nhẫn.
Nhưng, chỉ có thể như thế, mới có thể làm tan biến thù hận trong lòng cậu.
Bất kì ai chạm đến vảy ngược* của cậu, cậu tuyệt đối không tha thứ!
Nghịch lân (vảy ngược): hình dung 1 con rồng bình thường dễ bảo, trên người có 1 mảng vảy mọc ngược. Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trên người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ. Cho nên "nghịch lân" là ví von trên người của mỗi người đều có "ổ mìn" không thể để người khác chạm vào, nếu bị người ngoài sỉ nhục, bôi nhọ, cẩn thận truyền nhân của rồng sẽ phản kích. (bình dân chợ trời hay gọi chạm "nghịch lân" là chạm "nọc")
Người đáng thương, ắt có chỗ đáng hận!
Vân Thiên Hữu nói với Lý Đông Cường: "Đưa cô ta về đi!"
Lý Đông Cường gật gật đầu, vẫn thở gấp không ngừng, chuyện tới lúc này, còn chưa thể ổn định lại, thể lực của hắn đã cạn kiệt.
Vân Thiên Hữu xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, lại bỗng dưng xoay người lại, hơi hơi khom lưng, đôi mắt đẹp lạnh lẽo độc ác đối chọc với ánh mắt thất thần của Lục Cảnh Điềm.
"Chuyện xảy ra hôm nay, nếu cô dám lộ ra, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác."
Lục Cảnh Điềm ngẩn ra, trên người đứa nhỏ này, có sự quyết đoán khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt lạnh lẽo nặng nề kia, đè xuống khiến cô ta không thở nổi!
"Hôm nay, từ nay tôi bỏ qua cho cô, nếu cô còn dám khi dễ mẹ tôi lần nữa..."
Vân Thiên Hữu đang nói bỗng dừng lại một chút, lại bỗng nhiên híp mắt: "Cô có tin không? Chỉ cần tôi nói một câu, trong một đêm toàn bộ nhà họ Lục các người, sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
- - Cô có tin không? Chỉ cần tôi nói một câu, trong một đêm toàn bộ nhà họ Lục các người, sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!
Lời nói vô cùng quyết đoán, giống như được nói ra từ miệng một vị hoàng đế đã quan hô gió gọi mưa.
Miệng Lục Cảnh Điềm mở ra, mãi đến lúc Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đi mất, cũng không thể phục hồi tinh thần lại!
Sợ hãi trong lòng, bỗng nhiên bị phóng đại đến tột cùng!
...
Nhà họ Lục.
Lúc Lục Cảnh Điềm gọi xe về đến nhà họ Lục, trời đã sắp sáng.
Cô ta cố gắng nén nước mắt vào lòng, gắt gao nắm tay, nhưng dù cô ta đè nén bản thân thế nào, bả vai vẫn không thể ngừng run rẩy!
Cô ta cảm thấy mình giống như nàng người cá kia, mỗi một bước chân, như là đi trên lưỡi kiếm, khổ không thể tả!
Lục Cảnh Điềm đi đến cửa chính, chậm rãi đẩy cửa ra, nghênh đón cô ta, lại là một phòng sáng ngời.
Cô ta ngẩn ra, thất thần đứng ngay tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy trong phòng khách to như vậy, Lục Bác Thịnh đang ngồi trên ghế sofa, như đã chờ từ lâu.
Lục Cảnh Điềm sửng sốt vài giây, sợ ngây người, khi phản ứng kịp, lập tức cúi đầu, căng thẳng chạy lên lầu.
"Đứng lại cho cha!"
Lục Bác Thịnh tức giận hé miệng, vô cùng uy nghiêm.
Xem ra, là tức giận đã lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc