Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 532

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Ai sẽ cùng tôi hát ca khúc này đây?”
Mộ Nhã Triết kinh ngạc khi nghe âm thanh uyển chuyển vang lên, nhìn đoạn mv trên màn hình, lông mày rướn lên phần nào diễn tả được sự kinh ngạc của anh, người phụ nữ này, lại dám ở trước mặt anh hát tình ca cùng người đàn ông khác?
Muốn ૮ɦếƭ mà!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng quay đầu đi, một đôi mắt khủng pố xoẹt qua tất cả mọi người, trên mặt lộ rõ câu “Ai dám hát cùng”.
Dường như nếu có ai dám cùng Vân Thi Thi song ca bài hát này, chắc chắn sáng mai sẽ bị nhà họ Mộ xử lý.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt ác liệt lạnh lẽo của anh, lại nghĩ đến sự nghiệp tiền tài của từng người, tất nhiên là không dám đắc tội với người đàn ông này, nào hơi đâu để ý đến Vân Thi Thi nữa?
Chỉ thấy người đàn ông đang vui vẻ, hớn hở nói chuyện với Vân Thi Thi về việc hát Thiện nữ u hồn, người đàn ông bên cạnh anh ta có mối quan hệ không tệ nên tốt bụng giật giật tay áo anh ta mà ra hiệu rồi hướng về phía Mộ Nhã Triết.
Người đàn ông hồ đồ nhìn về phía Mộ Nhã Triết, chỉ thấy Mộ Nhã Triết không hề có cảm xúc, đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, hệt như một lưỡi kiếm sắc bén.
Má ơi...Thật là khủng khiếp!
Giống như muốn dùng ánh mắt để *** vậy!
Người đàn ông lúc này mới giật mình, sống lưng lạnh toát mồ hôi, cái trán đầy vạch đen, mới chịu thu tay về!
Vân Thi Thi có chút không hiểu nhìn người đàn ông. Anh ta đành nhìn mũi nhìn tim, giả ૮ɦếƭ!
Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại, liền thấy ánh mắt đóng băng ba thước của Mộ Nhã Triết, ánh mắt lạnh lùng, giống như một khối núi băng.
Người đàn ông này, cũng quá bá đạo rồi!?
Bản thân không cho cô hợp xướng đã đành, đến cả chuyện cô tự đi tìm người hát cùng mà cũng không cho?
Anh không cho hát, cô càng muốn hát.
Vân Thi Thi giận dỗi ngồi trên ghế salon, trong tiếng nhạc, cô cất tiếng hát, lúc thì trầm thấp, lúc lên cao vút, một bản tình ca lại bị cô hát với khí thế hùng hổ, hung thần ác sát, hệt như một bài ca cách mạng, người người nghe xong đều muốn đi đại khai sát giới!
Cố gắng muốn hát Em rất nhớ anh lại hát thành Em muốn giết anh.
Lần này, đến phiên mọi người đặt mình trong trời đông tuyết phủ.
Mộ Nhã Triết rất chi là thỏa mãn, đợi cô hát xong, không quên bỏ một câu: “Hát quá khó nghe.”
Vân Thi Thi tức giận đến mức suýt chút nữa vứt cái mic xuống ghế salon.
Từ lúc đi ra ktv đến giờ, mặt Vân Thi Thi có chút rầu rĩ không vui.
Mộ Nhã Triết sải bước đi lên phía trước, cô thì cứ buồn rầu đi đằng sau, ánh mắt ai oán nhìn bóng lưng của anh, hệt như một oán phụ chốn thâm cung.
“Anh không hát nhưng lại không cho em song ca...”
“Mộ Nhã Triết, anh đáng ghét nhất.”
Mộ Nhã Triết đi đằng trước, nghe thấy Vân Thi Thi lẩm bẩm, vừa như lên án, vừa như oán giận.
Bộ mặt u oán kia, giống như anh đã làm chuyện gì tày trời rồi không bằng!
Anh thật sự cũng không muốn thế, chỉ là anh chưa từng hát, từ nhỏ đến lớn, cơ hội đi ktv hay các trung tâm giải trí cũng không phải là ít, nhưng anh không hát bao giờ, đến lúc lớn thì lại tiếp quản công ty, thân phận hiển hách thế này, ai dám bắt anh hát?
Trước đây xã giao, giải trí hay chơi cùng đám bạn anh đều chưa bao giờ hát một lần. Nguyên nhân không phải là anh có âm sắc không hay hay không theo kịp tiết tấu của bài mà là anh không có hứng thú với cái này, bình thường cũng rất ít khi nghe nhạc, bận bịu đi công tác như thế, làm gì có thời gian chứ?
Thấy cô vẫn cứ hờn dỗi, Mộ Nhã Triết cong môi cười cười.
Vân Thi Thi thấy anh cười rất có mưu đồ, nghĩ rằng anh đang có ý đồ xấu, hoặc là đang bất mãn với cô, ngay lập tức xả ra một nụ cười đầy quyến rũ, dò xét hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Không có gì!”, bàn tay to lớn nghịch mấy sợi tóc trên trán cô, Mộ Nhã Triết tà mị nở nụ cười, “Còn tức giận?”
Vân Thi Thi kêu lên: “Em chỉ muốn nghe anh hát, vậy mà cũng không thành toàn cho em.”
Mộ Nhã Triết cẩn thận đánh giá cô, dường như đang ghét bỏ.
Mặt Vân Thi Thi hoàn toàn đen rồi: “Chắc âm sắc của anh không hoàn thiện nên mới không chịu hát!”
Người đàn ông rướn đôi lông mày lên: “Âm sắc có không hoàn thiện cũng còn hay hơn em!”
Thấy Vân Thi Thi trầm mặc, Mộ Nhã Triết cười cười, vươn tay, cánh tay dài lập tức kéo cô vào trong lòng mình, cưng chiều mà xoa tóc cô: “Được rồi! Về nhà thôi!”
Bở vì động tác này của anh làm cho Vân Thi Thi phải nở một nụ cười, tâm trạng có mấy phần ngọt ngào, lại có mấy phần thỏa mãn, lòng bàn tay của người đàn ông này giờ đây vô cùng ấm áp, khác xa với sự lạnh lẽo của ngày xưa!
Thật có chút lưu luyến nhiệt độ trên bàn tay này.
Vân Thi Thi chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay anh, mười Ng'n t đan thật chặt vào nhau.
Mộ Nhã Triết cười cười, nhìn đôi bàn tay đang nắm nhau thật chặt kia, cùng Vân Thi Thi đang cười hì hì.
Trong lòng cô giờ đây tràn ngập sự thỏa mãn, cô nghĩ, cứ mãi tiếp tục như vậy, thật tốt biết bao!
Cứ để thời gian ngừng trôi, mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này!
...
Buổi tối, màn đêm thăm thẳm.
Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, trong sự yên tĩnh của bóng đêm, thấp thoáng nghe được tiếng gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy.
Tiểu Dịch Thần rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ, một đường tìm được ngay cửa phòng chính, lỗ tai kề sát cửa, cẩn thận nghe một lúc lâu, lúc này mới lại rón ra rón rén quay về phòng.
Vân Thiên Hữu mặc quần áo thể dục đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần.
Tiểu Dịch Thần đi tới phía sau cậu, cười híp mắt nói: “Cha mẹ đều ngủ hết cả rồi.”
“Xuỵt---“
Vân Thiên Hữu liếc xéo cậu, ra hiệu nói: “Đi khóa trái cửa đi.”
“Ừm!”
Tiểu Dịch Thần khóa trái cửa phòng ngủ.
Vân Thiên Hữu đứng ở cửa sổ sát đất, hai thằng nhóc từ trên ban công mà nhảy ra khỏi phòng, sau đó lướt qua hậu viện, rồi rời khỏi biệt thự.
Trước cổng biệt thự, Lý Hàn Lâm lẳng lặng đứng đấy.
Lý Hàn Lâm bị một cú điện thoại của Vân Thiên Hữu gọi lúc nửa đêm, khó tránh được sự uể oải, liên tục ngáp hai, ba cái.
Vân Thiên Hữu mở cửa xe, tiểu Dịch Thần cũng cùng ngồi ở phía sau.
Cậu nhanh chóng cắt ngang cơn ngáp của Lý Hàn Lâm: “Trợ lý Lý, chưa tỉnh ngủ à?”
Tiếng nói của Hữu Hữu âm trầm.
Nghe được câu nói này, Lý Hàn Lâm giật cả mình, lập tức nghiêm chỉnh, giả vờ tinh thần sáng láng: “Đâu có!”
“Thế là tốt!” Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh bổ sung một câu: “Không thể để lái xe mệt nhọc nha.”
Lý Hàn Lâm thi nhau mồ hôi mẹ mồ hôi con
Hai đứa nhóc này sao mà ăn nói lanh lẹ thế?
“Tổng giám đốc Vân, giờ đi chỗ nào vậy ạ?” Lý Hàn Lâm quay xuống, bộ dạng nịnh nọt.
Vân Thiên Hữu ưu nhã dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ***, lạnh lùng nói: “Quán bar Quân Lâm.”
“Đi để làm gì vậy ạ?” Lý Hàn Lâm thấy ánh mắt cậu quá lạnh lẽo, bộ dạng khá hùng hổ.
“Chú phụ trách chuyện lái xe là được!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc