Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 530

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đi ra từ cục cảnh sát, đứng giữa màn mưa, Vân Thi Thi được cục trưởng đích thân khách khí đưa lên một chiếc Lincoln cỡ lớn, ông ta còn che ô đưa cô ra tận nơi.
Cô làm cách nào cũng không tin được người đàn ông đang tươi cười lấy lòng trước mặt mình lại là vị cục trưởng mặt lạnh băng lúc trước.
Mẫn Vũ đang miễn cưỡng mỉm cười đứng ở trước xe, toàn thân mặc âu phục công sở, cả người cực kỳ có khí chất.
Nhưng khi Vân Thi Thi được cục trưởng đưa đến trước mặt anh ta, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, Mẫn Vũ có cố đến mấy cũng không cười nổi nữa.
"Cô Vân, cô không sao chứ?" Mẫn Vũ thân thiết hỏi: "Cô ở trong đó phải chịu thiệt thòi sao?"
"Làm sao có thể, làm sao có thể? Chao ôi, làm sao chúng tôi có thể để cô Vân đây phải chịu thiệt thòi chứ!"
Cục trưởng ở bên cạnh vừa giảng hòa vừa xấu hổ cười cười.
Mẫn Vũ không để ý đến ông ta, cúi người mở cửa sau xe cho Vân Thi Thi, đồng thời nói với cục trưởng: "Cục trưởng Tiền à, việc này làm phiền ông rồi!"
Vừa nghe lời này, cục trưởng cũng có chút hoảng sợ, trầm giọng kề sát bên tai Mẫn Vũ nói nhỏ: "Ôi chao, đâu có đâu có, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà! Là sơ suất của tôi! Trái lại trước giờ vẫn luôn được giám đốc Mộ chiếu cố, người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng!"
Mẫn Vũ cười, hơi nhíu mày: "Vậy còn bên phía tổng giám đốc Lý..."
"Yên tâm! Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa với bên tổng giám đốc Lý, ha ha..." Cục trưởng híp mắt cười mấy tiếng, ra sức đè thấp giọng nói của mình: "Cũng phải nể mặt cậu Mộ chứ!"
Chuyện này quả thật không sai.
Cho dù Lý Lương Đống ở thành phố này là nhân vật khó lường cỡ nào thì so với Mộ Nhã Triết cũng chẳng đáng là gì!
Mẫn Vũ gật đầu cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Cục trưởng nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, nghĩ đến chuyện hôm qua ông giam cô gái này trong phòng giam mấy tiếng đồng hồ, trong lòng lại lo lắng bất an, quay đầu ăn nói khép nép với cô: "Cô Vân Thi Thi à, lúc trước tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, cô đừng chấp nhặt lỗi sai của kẻ thấp hèn như tôi, nếu như tôi có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô đừng để trong lòng!"
Vân Thi Thi yên lặng nhíu mày, không đáp lại ông ta, bước thẳng lên xe.
Cục trưởng nhìn theo chiếc xe khởi động rồi càng lúc càng xa khuất tầm mắt.
Nhiệt độ bên trong xe hơi thấp. Mẫn Vũ thấy Vân Thi Thi hơi rụt vai, sợ cô cảm lạnh nên quay đầu bảo tài xế mở máy sưởi.
Vân Thi Thi nhìn anh ta không chớp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, đáy mắt có phần đề phòng.
"Anh là ai?"
Cô hình như không hề quen biết người đàn ông này.
Không có bất kỳ ấn tượng gì.
Thấy cô tỏ vẻ đề phòng như vậy, ánh mắt nhìn anh ta lại có vẻ hoài nghi, Mẫn Vũ dở khóc dở cười, lập tức giải thích: "Tôi là trợ lý của tổng giám đốc, hôm đó chúng ta đã từng gặp nhau trong văn phòng của tổng giám đốc Mộ."
Thấy cô vẫn ra sức đề phòng, Mẫn Vũ dẫn dắt từng bước: "Cô không nhớ sao? Mấy hôm trước, ở trong văn phòng tổng giám đốc, cô đã..."
Nụ cười của anh ta rất chân thành, khiến cho cô cảm thấy yên lòng hơn.
Nhưng bờ vai của cô vẫn còn hơi run run, dáng vẻ giống như vẫn chưa hết hoảng sợ.
Mẫn Vũ đỡ lấy vai cô: "Đừng lo! Mọi chuyện đều đã qua rồi, không có việc gì nữa rồi! Tôi là người của tổng giám đốc Mộ, không phải là người xấu!"
Vân Thi Thi dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giọng điệu vừa kích động vừa có phần run rẩy: "Có phải... Có phải là Mộ Nhã Triết nộp tiền bảo lãnh cho tôi không?"
"Vâng ạ."
"Vậy... Có phải tôi không cần ngồi tù nữa hay không?" Vân Thi Thi trải qua một buổi đêm đáng sợ, cả người vẫn còn bị ám ảnh.
"Cô Vân, cô đừng lo lắng, ông chủ sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa!" Anh ta ung dung đáp.
"Vậy... Anh ấy đâu? Tại sao anh ấy không tới?"
"Cô cũng biết đấy, có một số việc, ông chủ không tiện ra mặt cho lắm! Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, ông chủ đang chờ cô ở nhà!"
Vân Thi Thi mím môi, gật gật đầu.
Vật lộn qua một đêm như vậy, cả người cô trở nên vô cùng chật vật, quần áo hỗn độn, vết máu dính trên vạt áo và cổ tay áo đều đã khô lại thành màu đen.
Ngồi trên xe, cô không chống lại được sự mệt mỏi nữa, nhanh chóng thiếp đi.
...
Xe chạy vào Vân Sơn Thi Ý.
Vân Thi Thi vẫn còn ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, khóe mắt cô nặng trĩu, không cách nào mở ra nổi.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Lúc Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi vào phòng ngủ, dọc theo đường đi, thậm chí anh còn không cảm nhận được chút xíu trọng lượng nào của cô.
Quá nhẹ, gầy đến mức vòng eo dường như còn chưa đầy một nắm tay.
Lòng đau như dao cắt.
Anh thậm chí cũng không dám dùng lực quá mạnh, cảm giác như chỉ cần anh không cẩn thận một chút thì xương cốt của người phụ nữ trong lòng sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Mộ Nhã Triết đặt cô lên giường, bật đèn tường lên, anh nhìn người phụ nữ nằm co rúm lại trên giường, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy không chịu nổi khổ sở của cô.
Thật sự giống như bị ai đó xé toạc ra vậy!
Ánh mắt Mộ Nhã Triết đảo một vòng quanh người cô, chỉ thấy những vết bầm tím khắp người cô.
Sao cô lại dễ bị tổn thương như thế chứ?
Mộ Nhã Triết thoáng nhìn thấy vết máu chưa được lau sạch trên người cô, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, vội vàng nắm lấy tay cô, cẩn thận xem xét.
Nhìn kỹ một hồi, trên người cô không có miệng vết thương, chỉ có mấy vết bầm tím, máu trên tay không phải là của cô.
Trên cổ tay còn để lại vết còng, dấu vết đỏ đỏ vô cùng bắt mắt.
Anh lại cẩn thận lia mắt nhìn một lượt nữa, ánh mắt đột nhiên rơi vào vết hôn trên vai cô.
Nói là vết hôn, nhưng thực ra giống với dấu vết bị người nào đó ra sức cắn vào hơn, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh buốt, dường như muốn đóng băng cả trời đất.
Cũng không cần phải nghĩ xem rốt cuộc là cô đã trải qua những chuyện gì!
Nghe Mẫn Vũ nói, cô dùng kéo đâm người ta bị thương, sau đó chính mình đến báo án, ngay lập tức bị cảnh sát bắt giam với tội danh cố ý gây thương tích.
Lá gan của cô cũng không lớn đến mức có thể đi tổn thương người khác.
Cô luôn luôn hiền lành dịu dàng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không muốn làm người khác bị tổn thương.
Rốt cuộc là rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đến mức nào mà cô không tiếc xuống tay làm người khác bị thương.
Chắc chắn là bị bức đến nỗi không còn đường lui mới có thể làm ra những chuyện kia!
Mẫn Vũ còn nói, hiện giờ Ly Lương Đống đang vô cùng tức giận, chuẩn bị vu cáo cho cô tội cố ý ***, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đứng ra làm chứng.
Nhưng dựa theo pháp luật mà nói, hành động của cô cùng lắm cũng chỉ gọi là tự vệ.
Rõ ràng là Lý Lương Đống muốn dồn cô vào chỗ ૮ɦếƭ!
૮ɦếƭ tiệt!
Mộ Nhã Triết xiết chặt quả đấm, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, khắp người lộ ra sát khí!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc