Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 514

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộc Tịch đang định đi, thì chợt nhớ ra cái gì đó, nên ngừng bước.
Nếu để Khổng Tiểu Thiến biết việc cô ấy giở trò sau lưng, vậy thì không tốt chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì, Thi Thi tin tưởng cô ấy như thế, còn xem cô ấy như bạn thân, giờ, nếu làm thế cô ấy chẳng khác gì đồ bỏ đi…
Lương tâm cô không cho phép!
Mộc Tịch theo trí nhớ mơ hồ, chậm rãi chạy xe đến trước cửa một căn biệt thự, ấn chuông cửa, đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra đón.
Chẳng lẽ không có ai ở nhà? Hay cô ấy nhầm chỗ rồi?
Chắc là không có ai ở nhà rồi!
Vậy giờ phải làm sao?
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, Thi Thi sẽ thế nào đây?
Nhớ đến gương mặt giận dữ đáng khinh của Lý Lương Đống, Mộc Tịch rùng mình mấy cái.
Mới nghĩ đến thôi mà Mộc Tịch đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, cô ấy chợt nhớ đến Mộ Nhã Triết.
Lấy điện thoại di động ra, cô lại quên một điều, cô không có số của anh.
Mà cả số của thư kí cô cũng không có. Thảm rồi…
Mộc Tịch bỗng nghĩ ra một cách, cô ấn số của bàn tổng bí thư bên tập đoàn Đế Thăng, rồi nhờ liên kết điện thoại với bàn thư kí của Mộ Nhã Triết, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói cung kính của vị thư kí: “Alo, thư kí tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng xin nghe, cho hỏi…”
Mộc Tịch lập tức cắt ngang: “Tôi muốn gặp Mộ Nhã Triết!”
Thư kí: “Dạ…”
Thư kí lập tức tắt điện thoại, thư kí nghĩ Mộc Tịch là một phụ nữ điên khùng nào đó, rãnh rỗi gọi điện để chọc phá tổng giám đốc.
Mộc Tịch trợn mắt nhìn điện thoại, hình như có hơi quá đáng, sao lại cúp ngang điện thoại như thế?
Thái độ phục vụ gì đây! Cô ấy nhất định phải kêu Mộ Nhã Triết trách mắng cô thư kí này mới được.
Vì thế, cô ấy nhẫn nhịn gọi lại một lần nữa, nhưng cô thư kí kia dập máy y như đợt trước, Mộc Tịch kiềm nén cơn giận dữ đang dâng trào, gọi lại lần nữa, lần này cô cẩn thận nói từng chữ một: “Nè, đừng cúp điện thoại! Chuyện này rất gấp, nghe tôi nói xong đã được không?”
Cô thư kí đơ người, lẽ phép hỏi: “Cô là?”
“Xin cô, chuyển máy cho văn phòng tổng giám đốc được không?”
Thư kí khó xử nói: “Nếu không biết thân phận của cô thì chúng tôi không thể nhận lời chuyển máy lung tung được!”
Mộc Tịch cắn môi nói: “Tôi là trưởng phòng đối ngoại của công ty giải trí Hoàn Vũ, Khổng Tiểu Thiến!”
Vừa dứt cây xong, cô thư kí ngẩn ra, thái độ liền thay đổi 360 độ. Cô thư kí kính cẩn nói: “Cô Khổng, xin chờ một lát ạ, tôi sẽ kết nối máy ngay!”
Chờ một lúc, tiếng điện thoại kết nối vang lên, đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mộ Nhã Triết: “Alo, có chuyện gì?”
“Cậu Mộ, tôi là… trợ lý của Vân Thi Thi, Mộc Tịch, lần trước, chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi!”
Mộ Nhã Triết cau mày, giọng nói ôn hoà hơn một chút: “Có chuyện gì không?”
Mộc Tịch đem mọi chuyện kể lại một lượt: “Chuyện là thế này…”

Khách sạn Hoàng Triều.
Dưới ánh đèn, làn khói bay lượn lờ, tiếng nhạc che đi hơi thở ái muội trong căn phòng.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi chồm hỗm trên ghế salon, bộ quần áo màu đỏ sậm bao lấy dáng người tuyệt đẹp, để lộ ra đường cong quyến rũ.
Không sai, người phụ nữ lẳng lơ này đến đây theo lời của người đàn ông nọ, dáng người cô ta hoạt bát, trước иgự¢ đẫy đà đầy đặn, đôi chân trắng nõn, bị váy che khuất đi, khiến người khác nhìn vào phải hít thở không thông.
Lý Lương Đống ngồi trên ghế salon, như một bá chủ ngạo mạn nhìn một dân thường thấp kém, tận hưởng vẻ đẹp của người phụ nữ trước mắt mình.
Ông ta nhìn chậm rãi đứng dậy, đến gần người phụ nữ, đôi mắt nheo lại.
Người phụ nữ lấy tay vuốt lại mái tóc xoăn màu hạt dẻ, một tay kia kéo đầu áo bên bả vai xuống, để lộ ra đầu vai trơn mịn mềm mại.
Cô ta nâng cái cốc chân dài lên, đôi môi đỏ khẽ hôn lên ly, nhấp một ngụm nhỏ, ngồi lên đùi ông ta, rồi nâng cằm ông ta lên, đặt môi mình lên, đem rượu trong miệng truyền hết vào trong miệng ông ta.
Mùi rượu thơm nồng lan ra, người phụ nữ mở cúc trên cổ áo ông ta, một tay thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng trêu chọc.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của Lý Lương Đống rất sâu, rất chìm, thâm trầm ảm đạn lạnh lùng không hề che dấu.
Miệng của ông ta khẽ động đậy, ông ta chậm rãi đưa lưỡi vào bên trong người phụ nữ, lấy tay đặt lên vòng eo khiêu gợi của cô ta, vuốt ve bừa bãi, làm cô ta khẽ rên lên vài tiếng nhỏ, châm ngòi ham muốn bên trong ông ta.
Ông ta bỗng bắt tay cô ta khoá ra phía sau, cắn lên vành tai của cô ta một cái.
Người phụ nữ ngạc nhiên kêu lên, sau đó hờn dỗi, bàn tay nhỏ bé đẩy bờ иgự¢ cường tráng của ông ta ra, hành động này lại vô tình hấp dẫn ông ta, làm ông ta ngứa ran.
Ngay thời điểm đó, cánh cửa mở ra.
Lý Tuyền đem Vân Thi Thi đến.
Vừa thấy cảnh nóng bỏng trong phòng, Vân Thi Thi ngạc nhiên, cô còn tưởng đi nhầm phòng rồi.
Nhưng khi Lý Tuyền giới thiệu sơ qua cho cô, cô mới nhận ra mình đã bị Khổng Tiểu Thiến bán đứng rồi.
Cái gì mà gặp nhà đầu tư chứ, Lý Lương Đống sao? Không phải hai ngày trước còn hẹn gặp cô tại sàn diễn cao cấp quốc tế sao?
Hồng Môn Yến cái gì chứ?
Nhưng mà, đã đến đây rồi, đành phải chịu thôi.
Lý Lương Đống híp mắt đánh giá Vân Thi Thi vài cái, tuy mới chỉ nhìn cô qua ảnh chụp, nhưnng người thật đúng là càng đẹp hơn rất nhiều.
Đây mới đích thực là đẹp.
Da thịt của cô, dù không lên son phấn, vẫn trắng nõn không tỳ vết.
Đôi mắt tuyệt đẹp kia, rõ ràng thanh mảnh ngay thẳng, nhưng bên trong chắc chắn chất chứa vài phần lẳng lơ, quyến rũ.
Mũi cao, môi anh đào mềm mại, trắng thuần khiết, đúng là nhan sắc làm vạn vật phải bị hấp dẫn.
Vẻ đẹp nàng của cô, là độc nhất vô nhị, cô tựa như một cây thuốc phiện, vẻ đẹp của cô quá nguy hiểm, hấp hẫn người khác, một đòn tấn công trí mạng.
Lý Lương Đống nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Người phụ nữ này tên là Hải Nạp, là người mới kí hợp đồng của công ty, là quán quân của cuộc thi nổi tiếng vừa kết thúc ở Châu Á, hiện tại trong giới giải trí cũng được xem như người có chỗ đứng.
Nói đến xuất thân, Hải Nạp là nhân vật được công ty chọn để đầu tư các bộ phim quốc tế, bởi vậy, cô ta được xem là người mới có triển vọng nhất năm nay, cơ hội không ngừng tìm đến.
Nhưng cô ta muốn sống yên, hiện tại, vẫn cần có chỗ đứng.
Nhưng không hiểu vì sao, khi đứng trước Vân Thi Thi, cô ta không còn là gì nữa, vẻ đẹp của cô ta trở nên ảm đạm, không khác gì người bình thường.
Mỹ mạo của Hải Nạp, nhìn thật cứng nhắc, lại đơn điệu, quá trống rỗng, không có cảm hứng.
Mà nhìn Vân Thi Thi, mỗi một chỗ đều rấp hấp dẫn, từ cái chớp mắt, nhìn thôi cũng muốn bay hồn lạc vía rồi.
Bởi thế, khi Lý Lương Đống nhìn Vân Thi Thi xong, liếc mắt nhìn lại Hải Nạp, hai tầng lông mi giả thật dày, trong lòng ông ta cảm thấy có chút ghê tởm, bỗng ông ta cảm thấy không còn hứng thú nữa, nên lạnh lùng đẩy cô ta ra.
Hải Nạp ngạc nhiên nhìn ông ta, nhưng trong lòng lại thầm hiểu, ông ta không còn hứng thú gì với cô nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc