Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 504

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bởi vậy nên mấy ngày nay, tâm trạng của Lục Cảnh Điềm rất phiền muộn, do vậy mới tới quán bar uống R*ợ*u, giải tỏa tinh thần đang uể oải suy sụp.
Lục Cảnh Điềm được bạn bè đỡ tới cửa, cô bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể như đang trào ngược, lập tức đẩy bạn mình ra, lảo đảo chạy đến chỗ đầu hẻm, nôn thốc nôn tháo.
Cậu bạn cau mày, đi bồi đại tiểu thư này uống R*ợ*u, thật sự là một chuyện khổ sai.
Anh ta đi đến gần đường, bắt một chiếc taxi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Lục Cảnh Điềm.
Anh ta cảm giác có chút khác thường, nên đi tới đầu hẻm, bỗng nhiên một mùi tanh nồng phả vào mặt.
Anh ta lập tức bịt chặt miệng, dùng đèn điện thoại để soi rọi, nhưng lại trông thấy một bãi nôn mửa, bên cạnh, là một cái túi.
Anh ta nhặt cái túi lên, đây là đồ của Lục Cảnh Điềm, vật ở đây mà người lại không thấy.
Đi chỗ nào rồi?
Anh ta đi tìm một vòng, cũng chẳng tìm được,nhất thời cảm giác rất quái lạ.
...
Một chiếc xe con màu đen chạy thật nhanh trên đường.
Lý Đông Cường vừa lái xe, vừa nhìn mọi thứ xung quanh qua kính chiếu hậu.
Vân Thiên Hữu ngồi kế bên, tiểu Dịch Thần thì ngồi ở phía sau, bên cạnh cậu chính là Lục Cảnh Điềm đang hôn mê.
Chỉ thấy cô ta đang xụi lơ, hai tay hai chân đều bị dây thừng buộc chặt, mắt và miệng cũng bị miếng vải đen bịt kín.
Đáy lòng Lý Đông Cường rúng động.
Chơi trói à?
Quá kích thích!
Đứa nhỏ này, tuổi con trẻ, mà là lá gan lớn như vậy rồi?
Tuy rằng ông ta sống bằng cái nghề này, có thể gọi là một tên côn đồ lão làng, trộm vặt ςướק vặt cũng đã làm nhiều, nhưng chuyện này thì ông ta cũng khá đắn đo.
Mặc dù đã từng làm, nhưng đều chỉ là dân thường mà thôi.
Mà người phụ nữ này, toàn thân đều là hàng hiệu, không phú thì cũng quý, trong lòng khó tránh khỏi bồn chồn.
Ông ta là điển hình của người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng sợ nhất là đắc tội với những nhân vật lớn.
Lần trước đắc tội với Vân Thi Thi, ăn giáo huấn cũng đủ no.
Ngay lập tức, hỏi cậu: “Làm như thế này, có khi lại làm mọi chuyện lớn hơn chăng?”
“Ông sợ cái gì cơ chứ!” Vân Thiên Hữu lạnh lùng liếc xéo ông ta, nói: “Lá gan bé như thế mà còn đòi làm xã hội đen?”
Lý Đông Cường phẫn nộ nói: “Đần vẫn hoàn đần, gặp mấy nhân vật lớn như thế này, tốt nhất là nên đi đường vòng.”
Giờ phút này, ông ta hoàn toàn không biết, kế bên ông ta là một nhân vật lớn.
Tuy rằng nhân vật lớn còn chưa lớn.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến ông ta.
Lý Đông Cường vẫn muốn nói cái gì đó, Vân Thiên Hữu không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi để ông làm như thế, tôi chắc chắn đảm bảo ông không có chuyện gì xấu xảy ra.”
Trong lời nói của cậu như có phong độ của một vương giả khiến Lý Đông Cường phải âm thầm khiếp sợ.
Hiện tại mấy đứa nhỏ đều lợi hại như thế này à?
Thủ đoạn còn cao tay hơn cả ông ta.
Tiểu Dịch Thần ngồi phía sau vô cùng thích thú nhìn Vân Thiên Hữu.
Phong cách làm việc rất giống cha, vô cùng độc ác.
Cậu thích!
Cậu quay đầu sang nhìn Lục Cảnh Điềm một chút, hừ lạnh một tiếng.
Bắt nạt mẹ cậu, cậu không thích!
Vì lẽ đó, nếu không thì cậu cũng sẽ hạ thủ lưu tình đấy!
Xe chạy rất nhanh đã đến Đông Nhai, Lý Đông Cường thấy ở đây có một nơi chuyên đánh bạc, ông ta nhanh chóng xuống xe, kéo Lục Cảnh Điềm vào căn phòng nhỏ ở giữa.
Vừa đi vào phòng, Lý Đông Cường đã ném cô ta xuống giường.
Giường là giường sắt, rất rắn.
Lý Đông Cường ném cũng không nhẹ, vừa ném một cái, Lục Cảnh Điềm liền tỉnh, nhưng vì uống quá nhiều R*ợ*u nên đầu óc còn chưa được tỉnh táo.
Chỉ thấy cô ta chớp chớp mắt, ngay lập tức đã có một chậu nước lạnh giội tới.
Một chậu nước lạnh giội tới.
Vải đen che mắt cũng được tháo..
Đôi mắt dần dần tỉnh táo.
Căn phòng tối om, gió thổi không lọt, chỉ có một chiếc đèn treo chiếu sáng một cách yếu ớt, cô ta không thể nhìn rõ ràng rốt cuộc bản thân đang ở đâu.
Đèn treo lại thỉnh thoảng lắc lư, làm cho ánh sáng trong phòng lập lòe, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị trên màn ảnh.
Lục Cảnh Điềm bị dọa đến giật mình, bất thình lình bật dậy. Nhưng mà cô ta hoàn toàn không biết bản thân bị trói, càng cố dùng sức, cảng không đứng vững, chưa chi đã lăn xuống giường.
“A...”
Cô ta đau đớn gào lên một tiếng, Lý Đông Cường lạnh lùng nhìn lướt qua, một cái ánh mắt ra hiệu, đàn em của ông ta lập tức tiến lên, ném cô ta về giường.
“A a a...” Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, sửng sốt đến há miệng, nhưng làm sao biết được, miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể kê “A a a”, hệt như dáng vẻ xin tha.
Vân Thiên Hữu cùng tiểu Dịch Thần đi vào trong.
Lý Đông Cường lập tức gọi người lấy ghế sô pha, Vân Thiên Hữu ngồi vào, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy hoảng sợ của Lục Cảnh Điềm.
Lục Cảnh Điềm thấy Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần, chẳng biết tại sao lại bớt đi sợ hãi.
Con người khi đối diện với những bản thể nhỏ bé, trong lòng rất cảnh giác.
Bản đầu cô ta còn đang nghĩ là ai trói cô ta rồi đưa tới nơi này, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần, lại không còn quá sợ sệt nữa.
Mà trái lại, tâm trạng đang căng thẳng lại được thư giãn đôi chút.
Chỉ là, không phải là không có bất ngờ!
Tại sao lại là hai tiểu quỷ này?
Là bọn chúng trói cô ta tới nơi này sao?
Hai thằng nhóc này, rốt cuộc là làm thế nào?
Mấy người trước mặt này nữa, vô cùng xa lạ, mấy bọn đàn ông hung tợn này, có liên quan đến hai đứa chúng?
Lục Cảnh Điềm tràn đầy nghi hoặc.
Ở trong mắt cô ta, Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần chỉ là những đứa trẻ mới bảy tuổi, độ tuổi còn đang đi học, không thể nào khiến cô trở nên như thế này cả.
Cô ta chỉ coi mọi chuyện trước mắt là một trò khôi hài!
Nhưng mà, cô ta đã lầm.
Có những người tưởng chừng như nhỏ yếu, nhưng lại không hề yếu kém.
Ngược lại, mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Vân Thiên Hữu liếc cô ta một chút, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, trên mặt biểu cảm của cậu vô cùng căm ghét.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô ta, môi hé mở: “Tỉnh táo chưa?”
Tiếng nói lạnh lùng băng giá như vậy, giống như muốn đóng băng vạn thước.
Lục Cảnh Điềm căng thẳng một lúc, theo bản năng mà lắc đầu một cái, nhưng đến khi nhận thức được cậu hỏi của cậu thì lại gật đầu.
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh cười xì khinh bỉ một câu: “Người phụ nữ xấu xí!”
Trong lòng Lục Cảnh Điềm vô cùng giận dữ, rất muốn mắng, nhưng lại ý thức được việc miệng mình bị chặn, chỉ có thể kêu rên vài tiếng.
Vân Thiên Hữu dặn dò: “Cho cô ta nói.”
Ngay lập tức, Lý Đông Cường tiến lên, rút miếng vải trong miệng cô ta ra.
Rốt cuộc Lục Cảnh Điềm có thể nói chuyện được rồi, mở miệng nói câu đầu tiền đã tràn ngập mùi thuốc S***g: “Này, hai tên tiểu quỷ, chúng mày muốn làm gì? Trói tao đến nơi này, muốn chơi trò xiếc gì hả?”
Cô ta căn bản đã uống say như ૮ɦếƭ, sau khi nôn hết, mới vừa tỉnh táo một chút đã bị một cây gậy đánh bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại thì lại bị một chậu nước đá giội vào, tất nhiên cũng đã tỉnh tảo phần nào.
Vẫn còn hơi cồn còn chưa tan hết.
Ỷ vào men say, cô ta nói chuyện rất hống hách.
Vân Thiên Hữu nhíu mày: “Chơi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc