Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 499

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cho dù ngoài cửa có tiếng nói rất nhỏ giống như tiếng thầm thì, nhưng anh đều dễ dàng nghe thấy.
Anh mở mắt, nhìn cửa lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Âm thanh hạ xuống, người ở ngoài cửa hình như do dự rất lâu, chần chừ một lúc mới đẩy cửa ra.
Vân Thi Thi bước vào, mới đi vào văn phòng, cô lại cảm nhận được bầu không khí nặng nề kỳ lạ.
Phòng làm việc này rộng đến kinh ngạc, khoảng hơn một trăm mét vuông, trang trí đơn giản lại xa hoa, nhưng mà đứng ở trong đó, lại có thể dễ dàng cảm nhận được áp lực bức bách vô hình, ngay cả hơi thở cũng nhịn không được kìm nén lại.
Vân Thi Thi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, lúc này anh đang ưu nhã dùng một tay chống dưới cằm, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người cô, ánh mắt của anh không mềm mại dịu dàng giống như buổi sáng, mà thâm thúy đến u ám vô cùng, thậm chí khiến cho người ta không dám nhìn chính diện.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Thi Thi và Mộc Tịch đứng ở cửa, hơi thở mạnh mẽ thổi ngang qua, ánh mắt đó cực kỳ rét lạnh, Mộc Tịch bị ánh mắt đó uy hiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Trên người anh phát ra hơi thở của đế vương, làm cô ta không khỏi sinh lòng khiếp sợ, không ngừng tránh về phía sau Vân Thi Thi.
“Mộ… Tổng giám đốc Mộ…” Mộc Tịch vừa mới mở miệng, đã thấy đôi mắt anh tối tăm như màn đêm, rất sâu, cực kỳ u ám, rét lạnh, không khỏi cả kinh cúi đầu càng thấp hơn, không dám nói tiếp nữa!
“Ra ngoài! Lúc làm việc tôi không thích bị người ta quấy rầy.” Mộ Nhã Triết gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộc Tịch.
Ngữ điệu của anh cực kỳ nhạt nhẽo, lại lộ ra chút uy nghi người ta không dám nhìn thẳng vào, chỉ mấy chữ này, làm Mộc Tịch không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Vân Thi Thi nói với Mộc Tịch: “Cô ra ngoài đi!”
Mộc Tịch rời khỏi văn phòng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết dịu đi một chút.
“Sao em lại đến đây?” Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, mà lúc này, cảm xúc của anh rõ ràng không tốt, sắc mặt âm trầm.
Anh không thích lúc làm việc bị quấy rầy.
Nhất là vừa rồi lại còn tranh chấp với chú hai, tâm tình anh đúng là rất xấu.
“Có phải em quấy rầy anh rồi không?” Vân Thi Thi thấy trên người người đàn ông không ngừng tản ra áp suất thấp, thăm dò nói, “Vậy em cũng ra ngoài nhé?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nhếch môi lên giống như không có độ cong. “Em đến làm gì thế?”
Không giống nhau, không giống nhau!
Người đàn ông trước mặt cô và Mộ Nhã Triết trong ấn tượng của cô giống như hai người!
Có đôi khi hơi thở của người đàn ông này cực kỳ khinh người.
Bây giờ Mộ Nhã Triết giống như đế vương cao cao tại thượng, chỉ một ánh mắt cũng làm cho người ta không tự chủ được sinh lòng sợ hãi.
Mộ Nhã Triết nhìn cô đầy thâm sâu, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Lại đây.”
Vân Thi Thi có chút không dám bước đi.
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào lạnh lùng hà khắc như vậy, trên mặt không có bất luận biểu tình nào, khiến cho người ta cảm thấy quá mức lạnh lùng.
Mộ Nhã Triết thấy cô không hề di chuyển, “Lại đây.”
Vân Thi Thi vì ngữ khí yên lặng này mà kinh sợ, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, cũng không dám qua đó, giống như sợ anh nuốt sống cô!
Cô hơi chần chừ, kì kèo mè nheo đi đến cạnh anh, ghế dựa xoay qua, anh nắm lấy tay cô ôm cô vào lòng.
Cô kêu lên một tiếng, thắt lưng đã bị anh ôm chặt, cả người bị anh khóa ở trong lòng.
Không thể không nói, bắp thịt người đàn ông này cực kỳ rắn chắc, sức lực cũng mạnh kinh người, cô giãy giụa, lại không thể nhúc nhích được một chút!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Người đàn ông cúi đầu, cắn lỗ tai cô, Ng'n t dài nắm cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn mình.
Giọng nói của Mộ Nhã Triết trầm thấp, giống như hà hơi: “Ánh mắt này của em là có ý gì, giống như anh sẽ đem em ăn sống nuốt tươi ấy!”
“Bởi vì… Có vẻ tâm tình anh không được tốt.”
Mộ Nhã Triết hơi nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên chút mệt mỏi. “Hơi mệt.”
Mở ba cuộc họp đến tận trưa, sau đó lại còn xử lý một loạt những việc rườm rà.
Tâm tình khó tránh khỏi có chút phiền muộn.
Vân Thi Thi vươn tay, giúp anh xoa xoa huyệt thái dương, độ mạnh yếu vừa phải, đúng lúc có thể giảm bớt cảm giác đau nhức mơ hồ của anh.
“Đỡ hơn chưa?” Cô thấy anh nhíu mày, thăm dò hỏi.
“Đỡ hơn rồi!”
Mộ Nhã Triết mở to mắt, nắm cằm cô, hôn lên khóe môi của cô: “Đến tìm anh, có việc sao?”
Vân Thi Thi gật gật đầu, đột nhiên lại lắc lắc đầu.
Mộ Nhã Triết bật cười, không biết rốt cuộc cô muốn nói cái gì: “Rốt cuộc có việc gì hay không?”
Cuối cùng Vân Thi Thi vẫn không có nói với anh chuyện đó.
Cô vốn muốn nói cho anh, để anh thay cô lấy vai diễn ‘Khuynh quốc’ đó.
Nhưng suy nghĩ một lát, cuối cùng lại không mở miệng.
Cô nhẹ nhàng nhếch môi, cười cười: “Không có chuyện gì, sao thế? Em muốn đến gặp anh, không thể sao? Có phải quấy rầy anh nên anh không vui hay không!”
Mộ Nhã Triết vuốt vuốt mũi cô.
“Em muốn đến bất cứ lúc nào cũng được!”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi cô, chỉ là cắn một cái, đầu lưỡi mặc sức càn quét cánh môi cô, sau đó dịu dàng hôn.
Cô đẩy anh ra, “Lúc nào thì anh tan làm?”
“Năm giờ.”
“Ừm! Vậy em đợi anh!”
Nói xong cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí bên cạnh lật ra xem, định đợi anh tan làm cùng về nhà.
Mẫn Vũ đột nhiên gõ cửa đi vào, đã thấy Vân Thi Thi ngồi trên ghế sofa, vốn là mỉm cười gật gật đầu, lập tức đi đến cạnh anh, chậm rãi nói: “Ông chủ, tổng giám đốc Vương của công ty thiết bị điện Hoa Phong gọi điện đến mời anh cùng dùng bữa tối ạ.”
“Không đi.”
“Nhưng mà… Bữa tiệc này rất quan trọng, anh đã từ chối ông ta ba lần, lần này lại từ chối nữa, e là không cho người ta mặt mũi. Như vậy… Không được tốt lắm?”
Tổng giám đốc Vương của công ty thiết bị điện Hoa Phong mời anh ba lần, đều bị anh từ chối cả.
Bởi vì…
Trong nhà có người đợi anh.
Cho nên tiệc tối anh đều thống nhất từ chối hết.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, “Mộ Nhã Triết, đi thôi.”
“Hả?” Anh nhíu mày.
“Em đi cùng anh, được chứ?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Em bằng lòng đi cùng anh à?”
“Dạ!”

Trên đường đi đến bữa tiệc.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế lái phụ, hơi khẩn trương nói: “Đây hình như là lần đầu tiên em tham dự bữa tiệc, có chút khẩn trương!”
Mộ Nhã Triết: “…”
Người phụ nữ ngu ngốc này, chỉ là một bữa tiệc mà thôi, có gì mà phải khẩn trương!
Vân Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Anh nói xem, nếu như em bị chuốc R*ợ*u, thì phải làm gì bây giờ?”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, miễn cường đưa tay xoa xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Anh trái lại muốn nhìn xem, ai dám chuốc R*ợ*u em?”
Vân Thi Thi ngẩn ra.
Cái gọi là bữa tiệc, chính là tiệc R*ợ*u xã giao, ích lợi trong đó là giúp đỡ lẫn nhau.
Thân là tổng giám đốc của Mộ thị, loại chuyện này tất nhiên là quen rồi.
Ở Trung Quốc, đó là xã giao bất thành văn, một đám người ngồi ở trên bàn, lấy R*ợ*u nói chuyện, lấy R*ợ*u bàn bạc lợi ích.
Nhưng mà với địa vị hiện giờ của anh, cực ít người có tư cách mời được anh, phần lớn đều là những nhà kinh doanh cầu xin mở tiệc chiêu đãi anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc