Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 497

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ý ở ngoài lời, giống như là đang ám chỉ Vân Thi Thi không biết xấu hổ vẫn còn vọng tưởng cạnh tranh vai nữ chính với cô ta.
Khẳng định này khiến Vân Thi Thi rất khó chịu.
Hiển nhiên Lâm Chi có ý đối địch với cô.
Mới đầu cô ta cũng không biết, Vân Thi Thi sẽ tham gia buổi thử vai này.
Cứ cho là lần này thử vai, trên thực tế cũng đã sớm chọn ra nữ chính, nhưng Lâm Chi vẫn cảm thấy khó chịu với Vân Thi Thi.
Vì sao?
Đơn giản đều cùng xuất đạo không lâu, đều cùng là đối tượng được nâng đỡ, đều cùng một đi lên từ một vị trí, nhưng lúc Vân Thi Thi xuất đạo, Hoàn Vũ liền lợi dụng nhân khí của Lâm Chi để tuyên truyền cho Vân Thi Thi.
Đương nhiên, chuyện này Vân Thi Thi cũng không biết.
Nhưng Lâm Chi lại biết, vì thế cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ai cũng không muốn nhân khí của chính mình bị chính đối thủ cạnh tranh lợi dụng.
Mộc Tịch có chút đổ mồ hôi lạnh, lại nghe Vân Thi Thi lạnh nhạt nói: "Uh`m! Kịch bản này rất hot, tôi tới xem náo nhiệt thôi."
Giọng điều có chút thoải mái lại mang theo ý trêu đùa, bầu không khí xấu hổ rất nhanh liền biến mất.
Lâm Chi ngớ người ra, ánh mắt đánh giá Vân Thi Thi lại thêm một chút sâu xa.
Trợ lý ở bên cạnh thúc giục sắp đến lượt cô ta thử vai rồi.
Lâm Chi khẽ hừ một tiếng mới xoay người rời đi.
Khóe môi Mộc Tịch khẽ nhếch: "Tôi cảm thấy cô ta thật đáng khinh!"
"Ồ?"
Mộc Tịch tức giận nói: "Lâm Chi này thật quá đáng, quá ngạo mạn! Lại còn cố tình làm khó người ta, tức ૮ɦếƭ tôi rồi."
"Đi thôi, đừng tức giận nữa."
"Thi Thi, cô nhất định phải cố gắng, tranh thủ giành lấy vai nữ chính này, xem Lâm Chi cô ta còn dám coi thường cô không!"
Vân Thi Thi thẳng thắn nói: "Tôi không cảm thấy mình có hi vọng."
"Hả?" Mộc Tịch sửng sốt: "Cô không tin tưởng vào bản thân mình?"
"Tôi vốn ôm chút hi vọng thành công đối với buổi thử vai lần này, nhưng nghe giọng điệu không hề sợ hãi vừa rồi của Lâm Chi, xem ra, cô ta được chọn diễn vai nữ chính rồi." Vân Thi Thi nói.
"Vậy...Chúng ta còn tham gia thử vai không?"
"Tham gia. Tại sao lại không tham gia? Tần Chu đã tranh thủ vai này cho tôi, tôi sao có thể phụ anh ta? Mặc dù không lấy được vai nữ chính, nhưng tốt xấu gì cũng để người ta quen với cái mặt này chứ!" Vân Thi Thi vui vẻ nói.
Quen với cái mặt này... Phốc...
Mộc Tịch bị vẻ mặt hài hước của cô làm cho không nhịn được cười.
Vào phòng hóa trang, nhà tạo hình vừa nghe thấy cô là nghệ sĩ của Hoàn Vũ, thái độ liền trở nên lạnh lùng.
Tùy tiện ném cho cô một bộ trang phục màu trắng sau đó liền rời đi.
Vân Thi Thi cầm bộ trang phục trắng thuần kia lên, lại nghĩ tới vừa rồi Lâm Chi mặc trên người một bộ trang phục diễm lệ, quả nhiên không thể so sánh nha.
Mộc Tịch buồn bực nói: "Này cũng thật quá đáng! Cho Lâm Chi trang phục đẹp như vậy, thế nào lại vứt cho cô bộ trang phục như đi đám tang thế?"
Vân Thi Thi nhíu mày, bỗng nhiên cười, nói: "Mộc Tịch, cô trang điểm cho tôi đi!"
"Kỹ thuật trang điểm của tôi không tốt lắm."
"Không cần trang điểm tinh xảo tỉ mỉ, chỉ cần đánh phấn dày một chút, để cho sắc mặt tiều tụy một chút, ánh mắt lớn một chút, lông mi dài một chút, cánh môi khô nứt một chút là được."
"Vậy thì đơn giản!"
Mộc Tịch nói xong liền bắt tay vào làm.
Chỉ trong chốc lát liền trang điểm xong.
Vân Thi Thi nhìn vào trong gương, trong gương hiện lên một khuôn mặt tuy tiều tụy hốc hác nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Nếu thử vai theo kịch bản gốc là diễn ở lãnh cung, thì trang điểm không thể quá lộng lẫy, nên tiều tụy một chút mới phải.
Cô là người cuối cùng ở tổ 2.
Bỗng nhiên Dương Mị đi tới, gặp Vân Thi Thi ở đây cô ta đã có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy trên người cô mặc bộ váy trắng, sắc mặt hốc hác, cô ta lại càng kinh ngạc hơn.
"Thi Thi...Cô cũng tới thử vai sao?"
Vân Thi Thi vừa thấy cô ta liền cười nói: "Đúng vậy."
"Nhưng mà...Mặt cô sao lại trang điểm tiều tụy thế?" Dương Mị có chút khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vân Thi Thi nói: "Theo kịch bản gốc là thử vai diễn một đoạn trong lãnh cung, cho nên..."
"Lãnh cung?!" Dương Mị bỗng nhiên nhíu mày, nghi ngờ nói: "Thi Thi, cô lấy sai kịch bản gốc rồi.”
"Cái gì?"
"Đoạn thử vai không phải diễn ở trong lãnh cung nên cô nhầm rồi."
Dương Mị nói sự thật.
Vân Thi Thi chợt ngẩn ra.
Nhầm sao?
Làm sao có thể nhầm?
Bản gốc này đúng là Tần Chu đưa cho cô mà.
Mộc Tịch cả kinh, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Chu xác minh tình huống.
Tần Chu lại nói: "Kịch bản gốc là lấy từ công ty Tranh Quang, làm sao có thể sai được?"
Mộc Tịch nói: "Tôi vừa mới hỏi thăm một chút, đoạn thử vai nữ chính ở tổ 1 hình như là đoạn nữ chính được sắc phong.”
"Xem ra có người giở trò rồi." Tần Chu cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Công ty Tranh Quang cố tình đưa sai kịch bản gốc cho tôi."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhất thời Mộc Tịch gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Tổ 2 Vân Thi Thi chuẩn bị thử vai."
Có người chạy tới gõ cửa, báo Vân Thi Thi chuẩn bị thử vai.
Tình huống nhất thời có chút căng thẳng, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Mộc Tịch càng thêm gấp gáp.
Đương lúc cấp bách, kịch bản gốc lại còn sai, bây giờ phải làm sao đây?
"Nếu không... Thi Thi, chúng ta không thử nữa." Mộc Tịch đề nghị.
Vân Thi Thi cùng Dương Mị liếc nhau một cái, mấp máy môi, bình thản nói: "Thử!"
"Hả?"
Dương Mị đương nhiên biết Vân Thi Thi có ý gì, cũng nói: "Nếu đã đến đây, cho dù kịch bản gốc có đúng hay sai thì vẫn phải thử, nếu không tổ đạo diễn sẽ nhất định cho rằng Thi Thi đùa giỡn, không tôn trọng tổ kịch. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Thi Thi sẽ rất khó nghe."
Lúc Vân Thi Thi đi tới phòng thử vai, vừa mới bước chân vào, bên tổ đạo diễn liền sửng sốt, nhíu mày.
Kịch bản gốc là thử vai diễn lúc nữ chính được sắc phong, tại sao cô ta lại mặc trang phục đơn giản như vậy?
Đã thế khuôn mặt còn trang điểm rất tiều tụy.
Cố Hiểu Dương nhìn danh sách, Vân Thi Thi...
Thì ra là người mới mà Tần Chu tiến cử!
Vẻ ngoài cùng tư chất không tệ, nhưng mà...
Cố Hiểu Dương lạnh lùng lên tiếng: "Vân Thi Thi, cô không xem qua kịch bản gốc cho buổi thử vai sao? Cô định diễn đoạn nào thế?"
"Tôi..."
"Ngay cả kịch bản cũng không xem sao?! Một chút chuyên nghiệp cũng không có! Đi ra, cô bị loại." Nhà sản xuất ở bên cạnh vỗ bàn.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, lập tức trầm giọng nói: "Tôi xem qua kịch bản rồi."
Nhà sản xuất nghe vậy lại nghi ngờ: "Vậy cô mặc thế này là có ý gì?"
"..."
Vân Thi Thi có thể nói là mình bị người ta chơi xấu sao?
Nhà sản xuất này vừa thấy liền biết vô cùng xảo quyệt, nhất định sẽ cho rằng cô đang trốn trách nhiệm.
"Đi ra, tôi thấy cô cơ bản cũng không có chuẩn bị, hoàn toàn không coi trọng buổi thử vai này, cô bị loại!" Nhà sản xuất lên tiếng, giống như không định lưu lại cho cô một con đường sống.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, mi tâm nhíu lại, mặc dù không cam lòng nhưng lại không thể nói gì.
Đang định đi ra.
Cố Hiểu Dương bỗng nhiên lên tiếng.
"Chậm đã."
Vân Thi Thi ngẩn ra, có hi vọng rồi.
Cố Hiểu Dương lật xem kịch bản, hỏi: "Cô chuẩn bị diễn đoạn nào?"
Vân Thi Thi đáp: "Là đoạn ban ૮ɦếƭ ở lãnh cung."
"Được, vậy cô bắt đầu đi."
Nhà sản xuất ở bên cạnh gấp gáp.
"Đạo diễn Cố?! Ạnh...Rõ ràng cô ta không coi trọng buổi thử vai này, anh như thế nào..."
"Ít nhất thì cứ để cho cô ấy diễn một đoạn!"
Trong mắt Cố Hiểu Dương đã có chút không kiên nhẫn: "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?"
Nhà sản xuất ngậm miệng không nói.
Cố Hiểu Dương đã nhận ra, Vân Thi Thi nhất định đã xem qua kịch bản, hơn nữa còn xem vô cùng kỹ.
Một thân trang phục tuyết trắng, khuôn mặt tiều tụy, cực kỳ sát với hình tượng nhân vật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc