Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 490

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lửa giận trong lòng cùng sự tủi thân hòa lẫn trong xúc động, nháy mắt tan rã.
Vân Thi Thi cảm thấy giận chính mình, sao lại không có chí khí như vậy, vốn định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh rồi mà.
Nhưng mà vừa nghe anh nói ra lời như vậy, sự cương quyết trong lòng thoáng cái đã sụp đổ hoàn toàn.
Mộ Nhã Triết ôm cô ngồi xuống, kéo cô dựa vào *** anh, muốn cởi bỏ quần áo của cô.
Cô cau mày ngăn lại: "Anh làm gì thế?"
"Ngoan, đừng nhúc nhích! Để anh xem một chút!"
"Chớ có nhìn!"
Cô vội từ chối, nhưng mà cô từ chối thì anh sẽ để yên sao?
Không nói một lời, đã vén cao áo của cô lên, cảnh tượng đập vào mắt anh làm lòng anh hơi chua xót!
Thì ra vết cào cấu vẫn là nhẹ!
Chỉ thấy trên cần cổ trắng nõn của cô, có vết bầm tím! Vừa nhìn đã biết là bị người dùng tay mạnh mẽ P0'p chặt!
Cô gái này vốn rất mẫn cảm, thường ngày lúc ở trên giường là đã đủ hiểu rồi.
Chỉ cần anh không cẩn thận mạnh tay một chút là sẽ để lại dấu tích trên thân thể cô.
Vì vậy, anh luôn rất cẩn thận đối xử với cô!
Anh rất thích làn da ngọc ngà của cô, mà bây giờ lại bị phá hư như vậy.
Ánh mắt anh trở lên lạnh lùng, lòng bàn tay xoa nhẹ những vết thương kia, hơi thở từ từ dồn dập.
"Đau..."
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần mua thuốc về, vừa đẩy cửa phòng ngủ, liền bắt gặt cảnh này. Hữu Hữu đỏ mặt lên, còn tưởng rằng cha mẹ đang làm việc gì tế nhị, nhưng nhìn kỹ lại, thì ra Mộ Nhã Triết đang kiểm tra vết thương trên người cô.
"Cha!" Cậu gọi to, buồn bực đi tới, đem thuốc giảm sưng đau trị vết thương bầm tím đưa cho anh.
"Mẹ còn đau không?"
Cậu quay mặt ra đối diện cô, nhưng không nhìn trực diện, quan tâm hỏi.
Vân Thi Thi hơi cảm thán.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được nên giữ khoảng cách giữa nam với nữ rồi.
"Không đau." Vân Thi Thi nói.
Hữu Hữu mấp máy môi.
Cậu căn bản không biết đầu đuôi mọi chuyện vì mẹ cậu không nói gì cả, nếu như để cậu biết nguyên nhân mà Tống Ân Nhã tìm tới cửa, lúc này chắc chắn sẽ không thèm để ý tới anh rồi.
"Mới vừa đi mua thuốc hả?" Mộ Nhã Triết hỏi.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần gật đầu.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa sao, vậy để con đi làm đồ ăn nhé, cha có muốn ăn không?"
"Không cần, Cha ăn rồi."
Hữu Hữu gật đầu, nhìn cô, thấy tâm trạng cô đã ổn định hơn, lúc này mới đi ra ngoài.
Mộ Nhã Triết cầm lấy thuốc trị thương, P0'p một ít ra tay, nhẹ nhàng thoa lên vết thương, chậm rãi dịu dàng.
Vân Thi Thi đau đến nỗi nhíu chặt hai hàng lông mày: "Đau..."
"Cố chịu một chút, bôi thuốc xong, sẽ không đau nữa!"
Mộ Nhã Triết nói, động tác trên tay khẽ thêm chút nữa, lại lấy thêm một ít thuốc, tiếp tục bôi.
Hiếm khi có thể chứng kiến bộ dạng kiên nhẫn này của anh.
Tim cô cảm thấy được ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới thái độ lúc nãy của anh, khó nhịn được mà lại nổi giận.
Cô bắt đầu lầu bầu: "Đừng tưởng rằng làm vậy thì em sẽ tha thứ cho anh."
Mộ Nhã Triết khép mi, liếc nhìn cô, lực đạo trên tay tăng lên.
Vân Thi Thi đau quá kêu thành tiếng, lập tức tức giận trừng anh: "Anh cố ý phải không?"
"Ngoan nào!"
Cô gái này, anh mới tỏ ra nhường nhịn một chút là lại được thế làm mình làm mẩy.
Vân Thi Thi cắn môi, hơi xấu hổ, nhưng cũng không tỏ thái độ chống đối nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Im lặng một lát, cô dò hỏi: "Tống Ân Nhã thích anh, anh có biết không?"
"Hả?" Mộ Nhã Triết phản ứng không kịp, hơi nhíu mày, sau đó hiểu được ý hỏi của cô, lại trầm mặc xuống.
"Anh biết?" Cô không nhận được đáp án rõ ràng, đẩy anh một cái.
Anh lúc này mới nói: "Biết!"
"Anh biết?"
Ánh mắt cô ngạc nhiên: "Không phải là tình cảm thông thường, là..."
"Anh biết em muốn nói gì!"
Mộ Nhã Triết chớp mắt, cô gái ngốc này cho rằng anh cũng ngốc như cô sao?
Anh đương nhiên biết Tống Ân Nhã có tâm tư gì đối với anh.
Vân Thi Thi giật mình.
Anh biết mà còn phản ứng như vậy?
Cô không vui than thở: "Các cô gái thích anh thật nhiều nhỉ?!"
Anh liếc cô, giống như chất vấn lại cô cũng không thiếu người theo đuổi.
Thế mà anh thoáng thấy trên mặt cô có biểu cảm không vui, chợt cười thành tiếng: "Sao nào? Em ghen?"
Vân Thi Thi cắn môi không đáp.
Lực cổ tay hơi nhấn xuống một chút, cố ý làm cho cô thấy đau, không cho cô làm lơ: "Trả lời đi."
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Anh thật quá đáng."
Ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của anh sáp gần, môi mỏng áp lên môi cô, hút lấy hơi thở thơm tho của cô.
Nhẹ nhàng từng chút một, không giống như trước đây cuồng dã mãnh liệt, một mực chiếm cứ, mà lần này là dịu dàng khẽ hôn, *** lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, lại chạm nhẹ vào vết thương nơi khóe môi, rồi từ từ chuyển dời nụ hôn đi, trán, chóp mũi, hai má, mỗi nơi đều chạm qua, cuối cùng trở lại vị trí môi của cô, hôn thật sâu.
Cô mím chặt môi, không muốn anh tiến vào, lực tay anh tăng lên, ấn cằm của cô, làm cô bị đau mà mở miệng, hít một ngụm khí lạnh, anh liền thừa cơ mà vào.
Có hơi muốn cô.
Nhưng mà, không phải bây giờ, giờ hẳn là phải nghỉ ngơi.
Nghĩ như vậy, anh liền áp chế *** trong người xuống, khép mắt, dập tắt ngọn lửa hừng hực ở đáy mắt!
Thay cô rửa vết thương, rồi để cô nghi ngơi sớm.
Trải qua "cuộc chiến vô lý" lúc chiều, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu tựa hờ lên gối, mau chóng thiếp đi.
Đắp kín chăn cho cô, rời phòng, Vân Thiên Hữu vừa làm xong cơm rang, thấy anh, lập tức nói: "Cha, mẹ sao rồi?"
"Đã ngủ."
Anh tự tay xoa nhẹ đầu Hữu Hữu: "Ngoan, không phiền mẹ, để mẹ ngủ một chút nhé."
"Vâng."
Hữu Hữu bỗng nhiên cau mày lại, hỏi: "Cha, chuyện xảy ra lúc chiều, cha có biết không??"
"Có chút."
Mộ Nhã Triết trông thấy khóe mắt của cậu lộ ra sát khí, trong hiểu được, nếu để cho cậu biết được là ai, chỉ sợ...
Đứa con trai này của anh, biểu hiện nhẹ nhàng, giống như một học sinh ngoan, nhưng một khi bị động vào nghịch lân (giới hạn chịu đựng/điểm mấu chốt/điều cần bảo vệ), sẽ làm ra những việc điên cuồng.
"Chuyện này, con không cần xen vào, để cha xử lý." Anh nói.
Anh sẽ khiến cho Tống Ân Nhã phải tự mình tới xin lỗi.
"Cha xử lý thế nào?" Hữu Hữu đột nhiên hỏi vặn, giống như đã đoán được "phương thức xử lý" của anh, không muốn chỉ đơn giản như vậy là xong. "Chuyện này không thể giải quyết qua loa được. Cho dù mẹ ngốc tha thứ, nhưng con thì tuyệt đối không buông tha đâu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc