Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 49

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hành động của cậu, lập tức khiến hội đồng quản trị nổi giận.
Một thương hiệu chuyên cung cấp đồ chơi hàng hiệu, lại đi đầu tư một bộ phim điện ảnh thanh xuân, quyết định này dù sao cũng hơi không thể tưởng tượng nổi.
Lý Hàn Lâm nghe ngóng và hiểu rõ, bộ phim điện ảnh thanh xuân sắp khởi quay có tên là (Quả trám), dựa theo một quyển tiểu thuyết cải biên, đội ngũ tổ làm phim hùng mạnh, giám chế sản xuất giải trí Hoàn Vũ là đạo diễn có tiếng như mặt trời ban trưa Lâm Phượng Thiên, còn vai nam chính đã chỉ định diễn xuất là Thiên Vương Cố Tinh Trạch.
Công ty Nhạc Trí đầu tư bộ phim này, trở thành nhà đầu tư lớn nhất bộ phim, chỉ vì một câu nói của Vân Thiên Hữu, không thể không nói công ty Nhạc Trí giàu nứt đố đổ vách.
Lý Hàn Lâm dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc Vân, cậu đầu tư bộ phim này, chẳng lẽ là muốn lấn sân sang lĩnh vực giải trí?"
"Không có hứng thú." Vẻ mặt Vân Thiên Hữu vô cùng thản nhiên hí hoáy với mô hình khối trên bàn thiết kế, hoàn toàn không thèm để ý.
"Vậy cậu... Vì sao đột nhiên đầu tư bộ phim này?" Trong lúc nhất thời, Lý Hàn Lâm không thể nào hiểu được.
"Tôi thấy vui." Đuôi lông mày Vân Thiên Hữu nhếch lên, ghét ông ta nói quá nhiều.
Lý Hàn Lâm hậm hực câm miệng.
Vân Thiên Hữu chậm rãi nói: "Tôi đầu tư bộ phim này, là có mục đích!"
Ánh nắng ban mai.
Vân Thi Thi dậy thật sớm.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ, trường học được nghỉ, Hữu Hữu vẫn còn ngủ nướng trên giường.
Vân Thi Thi quét dọn phòng, thu dọn quần áo và đồ vật hàng ngày thì từ trong túi tiền rơi ra một tấm thư mời tinh xảo.
Cô cầm lên, nhớ lại lời Cố Tinh Trạch đã nói.
"Dựa vào tư chất của cô, không đóng phim thật sự là phung phí của trời. Ngày mai là cuộc thi tuyển thẩm định cuối cùng, tôi cũng ở đó."
Vân Thi Thi đứng ở tại chỗ ngẩn ra hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, xiết chặt nắm đấm.
Trước khi ra ngoài, cô đặc biệt đổi một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi trắng như tuyết, quần lam đậm có nếp gấp, trong trẻo thanh nhã.
Kịch bản tiểu thuyết cô đã đọc nghiền ngẫm nhiều lần, từ lâu trong lòng đã chọn đoạn diễn dịch thử nghiệm trước ống kính, dựa theo cảm giác mà Duẫn Hạ Thuần tạo ra cho cô từ trong tiểu thuyết, trước đây đặc biệt mua mỹ phẩm hàng hiệu, bỏ ra công sức hai cha lần, cuối cùng cũng trang điểm được tươi mát thanh nhã.
Vân Thi Thi nhìn mình trong gương, phù dung như ngọc, mặt như hoa đào, một đôi mắt long lanh rực rỡ, phô bày ra nét đẹp của một thiếu nữ thanh thuần, tinh thần phấn chấn và vô cùng đáng yêu.
Lông mi dài cong vút, môi hồng phấn, cho dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng không nhịn được muốn chạm vào.
Cô hơi cong môi, nụ cười chỉ lộ ra chút độ cong mà cả gương mặt liền tươi sáng lên. Dường như chỉ cần chút mỉm cười thản nhiên duyên dáng, bầu trời ngoài cửa sổ đã vô cùng sáng sủa tốt đẹp.
Vân Thi Thi ổn định tâm tình, ra cửa.
Lúc cô chạy đến cao ốc Hoàn Vũ, tuân thủ cách thức tìm tới tầng lầu nơi thi âm nhạc, lại bị người phụ trách giữ cửa phòng thi ngăn cản. Lúc đầu, người phụ trách vừa nhìn thấy cô, cũng bị sững sờ.
Vòng thi thử trước ống kính đã qua hai ngày, cô bé trước mắt lại là người xuất chúng nhất anh ta nhìn thấy.
Thấy cô muốn đi vào, anh ta vội vã kéo cô lại, muốn cô xuất trình thư mời diễn thử.
Cô lục lọi túi xách, lại ngoài ý muốn phát hiện, thư mời trong bao thư trước khi ra ngoài, không thấy nữa...
Vân Thi Thi nhíu mày, nói: "Thư mời để quên ở nhà."
"Vật quan trọng như vậy lại để quên ở nhà?" Hiển nhiên người phụ trách không tin, chắc chắc cho là cô đang nói dối: "Bây giờ còn dám mượn cớ sao? Ngày hôm nay đã có vài người nói như vậy, trên thực tế cô không có thư mời diễn thử, có đúng không?"
Vân Thi Thi mỉm cười, không vội không nóng nảy đáp: "Tôi có, thư mời diễn thử là do Cố Tinh Trạch cho tôi."
Người kia vừa nghe lại càng vui vẻ: "A! Chỉ dựa vào cô là một sinh viên đại học không chút tiếng tăm, Cố Thiên Vương là nhân vật thế nào? Đừng có mù quáng muốn trèo cây cao."
Người kia vừa nghe lại càng vui vẻ: "A! Chỉ dựa vào cô là một sinh viên đại học không chút tiếng tăm, Cố Thiên Vương là nhân vật thế nào? Đừng có mù quáng muốn trèo cây cao."
"Anh ấy đang ở bên trong phỏng vấn, anh có thể đi hỏi anh ấy mà."
Cửa chính đang giằng co, chợt bị một giọng nói đột ngột cắt ngang.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao ở cửa lại nhiều người như vậy..."
Cố Tinh Trạch vừa mới đi đến nơi diễn thử, đã mơ hồ nghe thấy dưới lầu có động tĩnh khác thường, vội vã chạy tới, lại trông thấy tình cảnh như thế.
Sau khi anh kinh ngạc thì nhìn thấy Vân Thi Thi bị chặn lại ở cửa, mừng rỡ nói: "Thi Thi, cô đến rồi!"
Anh nhiệt tình đi về phía cô: "Thi Thi, cô đến rồi? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ từ bỏ!"
Vân Thi Thi thấy anh hết sức nhiệt tình, có chút lúng túng đáp: "Chào anh!"
"Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Tinh Trạch."
Người phụ trách đứng ở một bên, ngẩn người!
Trời ạ, người đứng trước mặt anh ta chính là ngôi sao rực rỡ Cố Tinh Trạch, siêu sao Thiên Vương cao cao tại thượng ngày xưa sao?
Vào lúc này, nhân viên tổ thứ nhất cũng đã phỏng vấn xong, một đám con gái ăn mặc và trang điểm lộng lẫy từ trong phòng đi ra, trong đó, có cả Vân Na không chừa thủ đoạn nào cuối cùng cũng được toại nguyện diễn thử.
Chỉ là gương mặt của cô ta, có chút kỳ quái.
Mấy ngày trước, Lý Đông Cường như hẹn tới gặp cô ta.
Lý Cầm và Vân Nghiệp Trình không có ở nhà, cửa nhà được Vân Na khóa trái, lại bị Lý Đông Cường đạp nát cửa, phá cửa mà vào.
Vừa vào cửa, thì nắm lấy tóc cô ta kéo vào phòng ngủ, đánh cô ta một phát ngã sấp lên giường.
"Tiện nhân, khi nào thì mày mới chịu trả tiền, mày xem lời tao nói như gió thoảng bên tai hay sao?"
Vân Na sợ hãi khóc sướt mướt, nói: "Anh Cường, tôi không có tiền, tôi thật sự không có tiền!"
"Không có tiền? Không có tiền còn dám ăn chơi? Tiền vốn là hai mươi vạn, tiền lãi năm mươi vạn, một phân cũng không thể thiếu!" Lý Đông Cường tức không nhịn nổi, lại tát cô ta thêm mấy cái mới hả giận.
Vân Na che gương mặt sưng tấy, oan ức nói to: "Không phải tôi đã đưa chị gái tôi cho anh sao? Cô ta phục vụ anh một buổi tối, còn không đáng giá năm mươi vạn!"
Chuyện này không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, Lý Đông Cường lập tức nổi giận.
"Con mẹ nó, mày còn dám nhắc tới chuyện này! Chuyện này ông mày còn chưa tính sổ với mày đấy, Vân Na, mày chơi tao, có đúng không!?"
"Anh Cường, anh nói cho rõ ràng đi. Sao tôi không hiểu gì hết?" Vân Na vừa khóc vừa xin tha.
Lý Đông Cường tức muốn nổ phổi, P0'p cổ cô ta, trợn đôi mắt đỏ lòm nhìn cô ta, hung tợn nói: "Được, ông mày nói rõ để mày được ૮ɦếƭ rõ ràng!"
Hóa ra, người hôm đó "Mời" Lý Đông Cường đi, chính là người của tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, giàu có nhất thủ đô, sau lưng là dòng họ Mộ quyền thế ngập trời.
Mấy vệ sĩ dẫn hắn ta tới bãi đậu xe ngầm, sau đó tàn nhẫn trừng trị hắn ta một phen.
Lý Đông Cường là tay anh chị của một thế lực không thể khinh thường ở phía đông, hắn ta đã có thể ngồi lên vị trí đó cũng coi như là nhân vật trải qua gió tanh mưa máu. Vì vậy cũng có chút quyền cước, thậm chí đã từng đánh quyền thuật phi pháp ở chợ đêm, thực lực tuyệt vời.
Nhưng mà mấy tên vệ sĩ này, lại đường đường chính chính là đặc chủng lính đánh thuê xuất ngũ từ trong khói lửa chiến tranh. Là binh sĩ chân chính trên lưỡi đao sắc bén *** máu, một người đã có thể quật ngã năm tên như Lý Đông Cường.
Lý Đông Cường suýt chút nữa bị đánh cho tàn phế, cũng may hắn ta là người thức thời, trong lòng biết đã chọc trúng người bề trên, liên tục dập đầu xin tha, mới giữ được cái mạng, không bị phế đi.
Lúc đám người đó ném hắn ta ra khỏi khách sạn, thì công khai nói cho hắn ta biết, hắn ta đã động vào người phụ nữ không nên động.
Người phụ nữ không nên động, chẳng lẽ là Vân Thi Thi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc