Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 486

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần gianh hai tay che ở trước người Vân Thi Thi, vừa lúc nhận ra mặt của hai người.
Dĩ nhiên là... Tống Ân Nhã và Tống Vân Tích.
Hữu Hữu hoảng loạn chạy lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Vân Thi Thi, đã thấy đầu tóc của cô toán loạn, trên mặt sưng đỏ khắp, khỏe miệng tràn ra vệt máu, máu vẫn còn đang chảy chưa kịp khô.
Cậu cả kinh, tim bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, đau lòng tới nỗi hít thở không thông, nước mắt dâng trào, khàn khàn gọi: "Mẹ ngốc..."
Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, trông thấy bộ dạng chật vật của Vân Thi Thi, đau lòng tột cùng.
Lại nhìn thấy trên người cô, khắp nơi đều là vết giầy bẩn, vô cùng thê thảm, ai ngờ được rằng các cậu chỉ chạy ra ngoài có một lúc, đến tột cùng là làm sao lại xảy ra cơ sự này!
Tống Ân Nhã nhìn thấy Tiểu Dịch Thần, hơi kinh ngạc, nhưng đến khi nhìn thấy Hữu Hữu đứng sau cậu, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, trong chốc lát đờ cả người ra.
Làm sao...
Đứa bé này lại có thể giống Tiểu Dịch Thần đến vậy?
Sinh đôi?
Suy nghĩ đầu tiên chính là nghĩ đến Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần là sinh đôi.
Lại vừa nghe được cách gọi vô cùng thân mật giữa Hữu Hữu và Vân Thi Thi...
Lẽ nào, đứa bé này là do Vân Thi Thi lén giấu đi?
Suy nghĩ trong đầu chợt dừng lại vài giây.
Tống Ân Nhã chợt nảy ra một suy nghĩ!
Chẳng lẽ là năm đó lúc Vân Thi Thi mang thai hộ cho nhà họ Mộ đã sinh đôi, nhưng liền vì lòng riêng mà lén giấu đi một đứa trẻ.
Sau đó lợi dụng đứa con, muốn mẫu bằng tử quý (dựa nhờ con cái, con vinh mẹ hưởng), đây là muốn lợi dụng con cái để trèo cao sao?
Thảo nào!
Thảo nào anh Mộ lại yêu chiều người đàn bà này như vậy?!
Đây chẳng phải là nể tình con cái sao!
Người đàn bà tên Vân Thi Thi này cũng thật khôn ngoan đấy!
Rõ ràng là muốn lợi dụng con cái để tiến thân.
Từ xưa đến nay, các nhà quyền thế đều dựa vào mẫu bằng tử quý.
Nhà họ Mộ cũng như vậy!
Nghĩ rõ ràng xong, Tống Ân Nhã càng tỏ ra tức giận khinh miệt, chỉ vào Vân Thi Thi mắng: "Đồ đàn bà đê tiện, lòng dạ mày thật hiểm ác! Dám ngang nhiên giấu con cháu của nhà họ Mộ, mưu toan muốn nhờ con cái mà tiến thân, gả vào nhà giàu có?! Lòng dạ thâm sâu như vậy, anh Mộ nhất định là đã bị mày lừa gạt!"
"Câm miệng!"
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đồng loạt lên tiếng.
Tống Vân Tích đứng dạy, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Dịch Thần đang đứng chắn trước mặt của Vân Thi Thi, nhất thời cũng hơi sững người một chút.
Tiểu Dịch Thần thì anh ta đã từng gặp, còn một đứa bé nữa là ai vậy?
"Anh, anh có thấy không?" Tống Ân Nhã kéo cánh tay Tống Vân Tích, chỉ mặt Vân Thi Thi, tức giận nói: "Người này mang thai hộ cho anh Mộ, dám đem giấu đi một đứa trẻ, vọng tưởng nhờ con mà trèo cao, quạ đen muốn làm phượng hoàng. Vân Thi Thi quả nhiên là một ả đàn bà tâm kế thâm sâu."
Trong lòng Hữu Hữu nặng chĩu, trước tiên đem Vân Thi Thi dìu lên sa lon ngồi, vừa quay đầu, sắc mặt đã nguội lạnh như hàn băng ngàn năm, đôi mắt sáng đen trắng rõ ràng, ánh mắt tỏa ra sát khí ngùn ngụt!
Khí thế trên người trở nên âm trầm mạnh mẽ, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng khách!
Lục Cảnh Điềm đứng cạnh không hiểu sao tự động rùng mình, vai liên tục run run.
Hữu Hữu nắm chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng bọn họ: "Các người là ai?"
Tống Ân Nhã hừ lạnh: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xía vào!"
"Nơi này là nhà của tôi! Không cho phép các người đến đây làm loạn!" Vân Thiên Hữu lạnh lùng nhắc nhở, giọng điệu cứng rắn.
Tống Ân Nhã ánh mắt cả kinh trừng lớn, giật mình!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Giờ khắc này, trên người cậu bé, Tống Ân Nhã thấy được bóng dáng của Mộ Nhã Triết!
Nhất là đôi mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia, giống y như đúc.
Hữu Hữu chỉ tay ra cửa, giọng gằn từng chữ: "Cút ra ngoài!"
"Có quyền gì mà đuổi người?" Tính khí ngang ngạnh của Tống Ân Nhã cũng nổi lên, chống đối nói: "Cái thằng nhóc này miệng lưỡi y như mẹ nó! Mẹ của mày là đồ đê tiện, mày cũng là đồ đê tiện!"
"Cút ra ngoài! Nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn!"
Hữu Hữu chỉ vào cửa lần nữa, trong mắt lóe ra sát khí: "Không nên xuất hiện ở trước mặt mẹ tao nữa, vừa nhìn đến sắc mặc của đám đàn bà chanh chua, liền thấy chán ghét!"
Cậu rất ít khi mắng chửi người khác, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy, một đứa con trai nên đối xử dịu dàng lịch sự với các bạn nữ.
Nhưng có lẽ là do lúc này khi thấy mẹ cậu bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, cậu căm hận Tống Ân Nhã vô cùng, đối xử lễ độ với ả sao?!
"Mày, mày dám chửi tao là người đàn bà chanh chua?!" Tống Ân Nhã giận dữ tiến lên, tay hướng về phía mặt của cậu mà đánh xuống một cái tát.
Chính trong khoảng khắc đó, tay của Tiểu Dịch Thần đưa tới nhanh nhẹn giữ lấy cổ tay của ả.
Vân Thi Thi vội vàng ôm lấy Hữu Hữu vào lòng.
Tiểu Dịch Thần vừa nghĩ tới Tống Ân Nhã mắng mẹ mình và em trai mình là đồ đê tiện, tức giận khó mà kiềm chế được bùng nổ lên.
Cánh tay giữ chặt tay của Tống Ân Nhã, ra sức P0'p mạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn Tống Ân Nhã.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cổ tay Tống Ân Nhã đã bị cậu bé vặn cho trật khớp!
"A --!" Tống Ân Nhã kêu thảm, lui lại mấy bước, ôm tay trốn sau Tống Vân Tích.
Lục Cảnh Điềm nhìn cách tay của Tống Ân Nhã, la lên thất thanh: "A! Ân Nhã... tay cậu... tay cậu trật khớp rồi!"
Tiếng thét kinh hãi của cô ta lôi kéo sự chú ý của Tống Ân Tích.
Anh ta nâng lên cánh tay của Tống Ân Nhã, thấy khớp lồi lên.
Tống Ân Nhã rơi nước mắt, bị đau đến òa khóc.
Tống Vân Tích ánh mắt hiện lên tia không nỡ, không quản những chuyện khác, ôm Tống Ân Nhã rời đi.
Lục Cảnh Điềm mắt thấy hai người kia rời đi, cũng đi theo.
Trước khi đi, cô ta còn quay mặt trừng mắt lườm Vân Thi Thi, còn định mở miệng chửi rủa, nhưng khi ánh mắt Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn lại, cô ta chợt rùng mình một cái, miệng giật giật, hậm hực giậm chân bỏ đi.
Người đi rồi, sự cảnh giác của Vân Thi Thi lúc này mới buông lỏng, người hơi gục xuống, cúi đầu, tất cả sự chịu đựng gắng gượng bùng lên, cắn chặt môi, lệ nóng dâng trào.
Tại sao phải khi nhục cô như vậy?
Vì sao...
Lẽ nào có quyền có thế, là có thể xem thường tôn nghiêm của người khác như vậy sao?!
Lẽ nào có quyền có thế, là có thể tùy tiện dẫm đạp tự tôn của người khác?!
Thiên Hữu đỡ bả vai cô, thấy bộ dạng cô chật vật như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, dường như bị dao cứa vào *** chảy máu, mặc dù không phải trực tiếp tổn thương cậu, nhưng tim cậu lại bị đau đớn uất nghẹn.
"Mẹ... có đau không?"
Tiểu Dịch Thần ôm lấy bả vai cô thật chặt, đau lòng rơm rớm nước mắt, môi mím chặt.
Hữu Hữu vội vã lục tung khắp nơi tìm hộp sơ cứu, lấy bông băng, cẩn thận lau rửa vết thương.
Vân Thi Thi cắn chặt môi, muốn tự tay làm.
Thiên Hữu né tay cô ra: "Mẹ, đừng động đậy, ngoan ngoãn ngồi yên."
Vân Thi Thi lúc này mới an tĩnh xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc