Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 480

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Cô nói bậy, căn bản không có chuyện này! Cô thì có kỹ thuật diễn tốt chắc? Còn không phải là nhờ khuôn mặt kia, vừa lúc phù hợp với nhân vật trong kịch bản thôi!"
Lục Cảnh Điềm không hề nhận ra lời này của cô ta có bao nhiêu chua xót.
Vân Thi Thi cười khẽ: "Có câu, khuôn mặt đẹp cùng may mắn cũng là một loại thực lực."
Dừng một chút, cô lại cười duyên nói: "Có bản lĩnh, thì cô hãy làm cho mình xinh đẹp hơn tôi nha!"
Lục Cảnh Điềm ngẩn ra, lập tức oán hận đến cắn chặt răng.
Vân Thi Thi tùy ý thưởng thức sắc mặt tức giận đến xanh mét của cô ta, mỉm cười nói: "Hơn nữa cô dựa vào đâu mà nói tôi không có kỹ thuật diễn? Luận thực lực, tôi càng thêm khinh thường cô."
Lục Cảnh Điềm tức đến khó thở nói: "Hừ! Cô thì có thực lực gì? Bị quy tắc ngầm cũng là thực lực sao? Đúng vậy nha, khuôn mặt đẹp là một loại thực lực, cho nên cô liền dùng sắc đẹp để quyến rũ anh Mộ à! Vân Thi Thi, tôi thấy cô đứng là yêu hồ chuyển thế, chuyên môn đi quyến rũ đàn ông.”
Vân Thi Thi liếc xéo cô ta một cái.
Quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng mà.
Một số người mắc bệnh đỏ mắt( ghen tỵ), cơ bản là không thể nói lý.
Cô lạnh lùng nói: "Cho dù không có Mộ Nhã Triết, tôi vẫn có thể chứng minh thực lực bản thân mình.”
Lục Cảnh Điềm gào lên: "Có bản lĩnh thì cô đừng dựa vào anh ấy!"
Vân Thi Thi mặc kệ cô ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Lục Cảnh Điềm thấy cô thờ ơ, cắn chặt răng, lại nghĩ đến cái gì, lập tức khinh thường cười, nói:” Thật ra, tôi cảm thấy cô rất đáng thương!"
Vân Thi Thi lại không để ý tới cô ta, hà tất phải tốn nước miếng nói chuyện với cô ta?
Nghĩ thế cô liền xoay người, lại nghe cô ta ở phía sau nói: "Cô biết không? Chẳng bao lâu nữa anh Mộ liền tổ chức họp báo tuyên bố kết hôn rồi!"
Vân Thi Thi ngừng chân, thân thể hơi cứng đờ, nhưng không xoay người lại.
Cô hơi day day mi tâm, Lục Cảnh Điềm ở phía sau tiến lại gần cô, trong giọng nói đầy ý giễu võ dương oai.
"Chuyện này là tôi nghe ba nói! Nghe nói, anh Mộ mở họp báo là vì muốn tuyên bố kết hôn với Mộ Uyển Nhu! Ha ha! Nói cách khác, anh ấy lập tức sẽ kết hôn với Mộ Uyển Nhu rồi! Nếu anh ấy thực sự yêu cô, anh ấy còn có thể cưới người phụ nữ khác sao? Cùng lắm cô cũng chỉ được coi là một con chim hoàng yến được anh ấy nuôi nhốt trong ***g mà thôi, vui vẻ thì chơi đùa một chút, chơi ngán rồi thì cũng chỉ có một kết cục! Cho nên tôi cảm thấy cô thật đáng thương! Cô coi anh ấy là cả thế giới, nhưng anh ấy lại chỉ coi cô là một món đồ chơi! Cô còn tưởng rằng anh ấy thật sự để tâm đến cô sao?"
Trong lòng Lục Cảnh Điềm cũng là ái mộ Mộ Nhã Triết, nhưng đối với cô ta mà nói, Mộ Nhã Triết không thể nghi ngờ gì chính là cao không với tới.
Cô ta tự hiểu, Mộ Nhã Triết với cô ta giống như một trời một vực, trong cảm nhận của cô ta, anh tồn tại giống như một thiên thần!
Nhưng mà dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Vân Thi Thi lại có thể chiếm cứ trái tim anh ấy!?
Đoạt lấy toàn bộ yêu thương cưng chiều của anh ấy?
Cô ta không chiếm được, Vân Thi Thi dựa vào đâu mà chiếm được!?
"..."
Vân Thi Thi thật lâu không có nói gì.
Mộ Nhã Triết muốn mở họp báo tuyên bố kết hôn sao?
Chuyện này, sao anh không nhắc qua với cô.
Cô không tin Mộ Nhã Triết sẽ tuyên bố với truyền thông rằng anh sẽ kết hôn với Mộ Uyển Nhu, nhưng nếu anh có dụng ý khác thì cũng nên giải thích rõ ràng với cô không phải sao.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nắm chặt góc váy, trong mắt thoáng qua một chút vướng mắc.
- - Cô coi anh là toàn bộ thế giới, nhưng anh lại chỉ coi cô là đồ chơi!
Phải không?
Thật như vậy sao?
Ở trên đảo giữa hồ, anh vì cô tạo nên một buổi hẹn lãng mạn thần bí, trong ấn tượng của cô, người đàn ông như anh chưa từng để tâm đến bất kỳ một người nào như vậy.
Cô bị Nhan Băng Thanh tát tai, trong vòng 3 ngày anh dùng thủ đoạn phong sát cô ta, không hề lưu lại một chút đường sống.
Anh đã từng thề hứa, hứa sẽ yêu thương cô một cách danh chính ngôn thuận.
Sau mỗi lần thân mật, cô liền nhìn thấy trong mắt anh, yêu thương kia một chút cũng không hề giả dối.
Chẳng lẽ, những cái đó đều để gạt người?
Vì cô làm những chuyện kia cũng chỉ để lừa gạt tình cảm của cô sao?
Không phải đâu?
Lời nói có thể lừa gạt chân tình.
Nhưng tình cảm ở trong mắt anh, dù thế nào cũng không thể lừa gạt người khác được.
Cô coi anh là toàn bộ thế giới.
Mà anh lại dùng toàn bộ thế giới đó tới bảo vệ cô.
Đã như thế, cô dựa vào cái gì mà nghe lời nói từ một phía rồi nghi ngờ anh?
Vân Thi Thi mặt không chút thay đổi, xoay người, vẻ mặt hả hê nhìn Lục Cảnh Điềm, cười lạnh.
Thấy cô thẹn quá hóa cười, Lục Cảnh Điềm có chút kinh ngạc giật mình: "Thực mệt thay cô da mặt dày, vậy mà còn hèn hạ đến mức này, cô còn không biết xấu hổ hay sao mà còn cười?"
Trong mắt Vân Thi Thi lộ ra sự khinh thường, lạnh nhạt nói: "Lục Cảnh Điềm, người đáng thương nên là cô mới phải?"
"Cái gì!?"
"Mộ Nhã Triết đối với tôi như thế nào, cô hiểu rõ sao? Tình cảm của anh ấy giành cho tôi là gì cô biết sao?”
Lục Cảnh Điềm nghẹn lời:"..."
Khóe môi Vân Thi Thi khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung khiến Lục Cảnh Điềm vô cùng chói mắt.
"Thích cùng yêu khác nhau. Yêu là vô điều kiện tin tưởng, cho nên, tôi tin tưởng anh ấy. Còn cô, cô là ai? Cô có tư cách gì mà ở đây châm ngòi ly gián!?"
Lục Cảnh Điềm giận quá thành cười: "Châm ngòi ly gián? A ha ha! Cô thật sự rất đáng thương, xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi! Tôi thật sự chờ mong, ngày nào đó cô bị vứt bỏ, hẳn sẽ rất chật vật nghèo túng đi!"
"Được, vậy thì mỏi mắt chờ mong." Vân Thi Thi vân đạm phong khinh* nói.
<*: vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi>
Thấy cô nói như vậy, tươi cười trên mặt Lục Cảnh Điềm có chút cứng nhắc, có chút thẹn quá hóa giận.
Thấy Vân Thi Thi nhẹ nhàng thản nhiên cười, xoay người rời đi.
Cô ta xiết chặt quả đấm, trong lòng như bùng phát một ngọn lửa vô danh, bị lửa giận bức đến mất lý trí, cô ta bước lên trước hai bước, một phát túm chặt lấy cánh tay Vân Thi Thi!
"Không cho phép đi! Tôi cho cô đi sao? Tôi còn chưa nói xong đâu!"
Vốn dĩ muốn hung hăng nhục mạ cô ta một phen, nhưng trái lại lại bị sỉ nhục, Lục Cảnh Điềm đầy một bụng oan ức không thể phát tiết.
Vân Thi Thi bị cô ta dùng lực kéo lại liền ngã nhào trên mặt đất.
Lục Cảnh Điềm lạnh lùng mắng một câu, sau đó liền xoay người đè lên người cô, giống như người đàn bà chanh chua điên cuồng quăng cho cô mấy cái tát.
"Đánh ૮ɦếƭ cô, đồ hồ ly tinh! Ngày thường liền mang khuôn mặt hồ ly, nơi nơi cám dỗ mê hoặc đàn ông! Cũng không biết rốt cục thì cô có bản lĩnh gì, hay có thuật mê hoặc gì đó, khiến cho anh Tinh Trạch bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo không nói, liền ngay cả anh Mộ cũng trúng thuật mê hoặc của con hồ ly nhà cô! Đánh ૮ɦếƭ cô đồ tiện nhân! Đánh ૮ɦếƭ cô!"
Vân Thi Thi nào có ngoan ngoãn để mặc cô ta, sao có thể để loại người như cô ta xâu xé?
Lục Cảnh Điềm đánh cô, cô còn không biết đánh lại sao?
Vì thế, cô liền dùng sức kéo Lục Cảnh Điềm, có lẽ do bị lăng nhục vượt quá giới hạn, cô cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra mà một phen liền đẩy được Lục Cảnh Điềm ra.
Cô đứng lên, Lục Cảnh Điềm vẫn còn muốn nhào tới.
Vân Thi Thi nhanh nhẹn lách người một bên, do bất ngờ không phòng bị nên liền bổ nhào trên mặt đất, Vân Thi Thi tiện xoay người ngồi lên người cô ta, một tay chế trụ cổ cô ta.
"Hừ! Cô lại dám P0'p cổ tôi?" Lục Cảnh Điềm hùng hùng hổ hổ nói câu, phong phạm của một thục nữ tại tổ kịch trong quá khứ liền biến thành một người phụ nữ ngang ngược hung tợn.
"Tôi vì sao lại không dám P0'p cô?! Chỉ cho phép cô đánh tôi mà không cho phép tôi đánh lại sao!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc