Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 48

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cho dù là cha ruột, cậu cũng nhất quyết không cho phép mẹ mình gặp chút uỷ khuất nào.
Cho dù... Đời này không nhận nhau, không gặp lại!
Mộ Nhã Triết ngây ngẩn, trong lúc nhất thời, còn chưa tỉnh hồn lại.
Vân Thiên Hữu chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại lập trường giải quyết rõ ràng.
Mấy câu nói nghe dường như đơn giản, nhưng che đậy sự sâu xa khó hiểu.
Giờ phút này Mộ Nhã Triết hết sức kinh hãi!
Kinh ngạc, đứa bé này còn nhỏ tuổi, mà lại kiên quyết không tầm thường, hết sức chín canh, căn bản không giống như đứa trẻ tuổi này.
Đứa nhóc này có ý muốn bảo vệ cực mạnh, ở trước mặt Vân Thi Thi thì giả bộ hồ đồ ngoan ngoãn, là đứa trẻ đơn thuần; mặt khác, nhưng lại giống như một thiên thần cực kì mạnh mẽ, đem Vân Thi Thi che chở trong tay, không cho phép bất kỳ người nào khi dễ cùng chê bai.
Càng kinh hãi, câu nói sau cùng của cậu nhóc rốt cuộc có ý gì?
Người thân, hay là kẻ thù?
Người thân...?
Người thân...?
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều điều kì quái, không thể rõ ràng.
Người phụ nữ này, có một đứa con trai, khoảng năm sáu tuổi, nhưng thông minh tuyệt đỉnh.
Bất kể giọng nói, hay là tư chất, hay là bóng lưng thân người, thậm chí kinh ngạc là nhìn lướt qua đường nét ngũ quan cũng cùng Tiểu Dịch Thần giống nhau như đúc.
Tiểu Dịch Thần là con trai anh, cũng là người phụ nữ vì nhà họ Mộ sinh đứa bé.
Mọi người đều nói con trai giống mẹ, con gái giống cha, nhưng mà Tiểu Dịch Thần sinh ra cùng anh tướng mạo giống như cùng một khuôn đúc ra.
Kia Vân Thiên Hữu, cũng là sáu tuổi...
Mộ Nhã Triết có chút kinh hãi.
Anh không phải là không có điều tra qua tài liệu của người phụ nữ này, le que rất ít ỏi, thậm chí trong tài liệu con trai của người phụ nữ này không hề được ghi chép qua.
Đứa con trai này, là máu mủ thân sinh của cô? Nếu như vậy, cha của đứa nhóc này là ai?
Nhớ lại Vân Thiên Hữu lúc nãy ở trong điện thoại từ câu từng chữ cảnh cáo, câu nói kia: "Người thân hay kẻ thù, hai chọn một.", cho anh khi*p sợ cực lớn!
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ngây ngẩn, anh đột nhiên nhớ, ban đầu người phụ nữ này mang xét nghiệm nghi ngờ chính là song sinh.
Trong lúc nhất thời, không thể tưởng tượng nổi hoài nghi trong lòng anh mơ hồ hiện lên...
...
Trong nhà trọ, Vân Thi Thi tâm thần bất định ngồi ở trước bàn, bả vai có chút run bần bật lên.
Sợ hãi, cô coi người đàn ông này vì ác mộng, cô không dám tưởng tượng nếu thân phận của Vân Thiên Hữu để cho anh biết được, anh sẽ tàn nhẫn đem đứa trẻ từ cô bên người ςướק đi?
không được... Hữu Hữu là tất cả chỗ dựa của cô.
Lý Hàn Lâm ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Vân Thi Thi mặc dù đã hai mươi bốn tuổi, nhưng mà dáng người và dung mạo vẫn trẻ tuổi tươi đẹp, cho đến Lý Hàn Lâm cũng khó có thể dời đi tầm mắt từ trên người cô.
Trời cao thật là chiếu cố cô gái này mà, chưa bao giờ keo kiệt.
Lý Hàn Lâm nhìn chằm chằm cô đến xuất thần, sau lưng Vân Thiên Hữu lạnh lùng đánh giá anh ta, anhg giọng mộ cái.
"Ừ... Khụ khụ."
Lý Hàn Lâm vội vàng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Vân Thiên Hữu đem nước quế đường táo đỏ đặt ở trước mặt Vân Thi Thi, một bên cực kì ghét bỏ nhìn anh ta, trên mặt như muốn nói: "Dám có ý định gì với mẹ ta thử xem?"
Lý Hàn Lâm vội vàng làm bộ cầu xin tha thứ, dùng khẩu hình nói: "Tổng giám đốc Vân, không nên hiểu lầm!"
Anh ta nào dám có ý với Vân Thi Thi?
Lại nói cô chưa chắc để ý anh ta, Vân Hữu Thiên như một thiên thần nhỏ bảo hộ mẹ ngăn cản ở chính giữa, anh ta làm sao có cơ hội?
"Mẹ, uống mau uống nước đường đỏ, sau đó nghỉ ngơi một chút đi!" Hữu Hữu quay mặt sang, trong mắt ngay lập tức khôi phục lại sự ôn nhu cùng cưng chìu.
Bất kể cậu đối với người khác có bao nhiêu lạnh lùng, nhưng ở trước mặt mẹ, vĩnh viễn đều ôn nhu thân thiết. Biết được mấy ngày nay cô khó chịu, liền nấu nước đường đỏ, giúp cô bồi bổ khí huyết.
Vân Thi Thi nhìn nước đường đỏ được đưa tới, không khỏi cảm động nói: "Hữu Hữu thật ngoan!"
Vân Thi Thi nhìn chén nước đường đỏ được bưng tới, vô cùng cảm động nói: "Hữu Hữu thật ngoan!"
Uống nước đường đỏ, Vân Thi Thi đi nghỉ ngơi sớm.
Bây giờ trong lòng cô rất loạn, hốt hoảng lo sợ, nhưng không có chỗ thổ lộ.
Cô cũng từng khát khao cả đời này, được người ta tiếp nhận, sắp xếp ổn thỏa, tỉ mỉ bảo vệ. Không làm cho cô hoảng sợ, đau khổ, không để cô trôi dạt bốn phương, không nơi nương tựa.
Nhưng đợi người đó hai mươi bốn năm, đến bây giờ vẫn không xuất hiện.
Hữu Hữu đắp kín mềm cho cô, tắt đèn, hôn lên trán cô.
Cúi đầu nhìn gương mặt toát ra sự mềm yếu của cô, trái tim của Hữu Hữu giống như bị lõm một góc.
"Mẹ, đừng sợ. Dù như thế nào, Hữu Hữu vĩnh viễn ở cạnh mẹ, bảo vệ mẹ, là chỗ để mẹ dựa vào, hửm? Không nên suy nghĩ bậy bạ."
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng vô cùng rung động, cô yên lặng nhìn cậu nhóc, viền mắt bất giác ẩm ướt.
"Hữu Hữu, con thật sự sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ, không rời bỏ mẹ sao?"
"Đương nhiên."
Hữu Hữu nằm sấp bên giường, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Mẹ, đừng nghĩ quá nhiều, Hữu Hữu vẫn ở đây."
Vân Thi Thi nặng nề gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Hữu Hữu đóng cửa phòng đi vào thư phòng, thì nhìn thấy Lý Hàn Lâm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi yên lặng nhìn cậu, như nhìn thấy quỷ.
Cậu khó chịu nói: "Quản lý Lý, ông dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì!?"
Lý Hàn Lâm vội ho khan, có chút lúng túng thu hồi ánh mắt: "Tổng giám đốc Vân, tôi thấy cậu cùng mẹ cậu không giống như mẹ con."
"Vậy là cái gì?" Đôi mi thanh tú của Vân Thiên Hữu nhếch lên, rất hứng thú hỏi.
Lý Hàn Lâm nghiêm túc nói: "Phụ nữ."
Ấn đường Vân Thiên Hữu giật giật: "..."
Lý Hàn Lâm chấp tay hành lễ, uốn éo thân thể, ngửa mặt lên trời cảm khái: "Chà chà ~ thật hâm mộ. Tôi cũng rất muốn có một đứa con trai thông minh ngoan ngoãn như Tổng giám đốc Vân ngài, lại rất hiếu thảo."
Vân Thiên Hữu cảm thán, không chút lưu tình vạch trần: "E là không có cơ hội này đâu, quản lý Lý."
"Tại sao?" Vẻ mặt Lý Hàn Lâm hết sức đau buồn hỏi.
"Gen rất quan trọng." Vân Thiên Hữu trào phúng vạch trần, lời ít mà ý nhiều.
Ý tứ là, muốn sinh ra một đứa nhỏ thông minh, điều kiện đầu tiên là người cha phải có gen thông minh.
Vậy là, đang nói ông ta ngu xuẩn sao!
Lý Hàn Lâm nghẹn lời.
Tiểu nhân tinh này, nhìn từ bề ngoài thanh thuần vô hại, nhưng vừa mở miệng lại đánh trúng vào chỗ yếu của ông ta, cực kỳ xấu bụng.
"Tổng giám đốc Vân, cậu gặp... Cha đẻ cậu rồi à!" Ông ta dè dặt hỏi.
"Không có." Hữu Hữu liếc mắt nhìn ông ta, bất thình lình nói: "Nhưng nhất định là ông ấy rất đẹp trai, đàn ông ưu tú!"
Lý Hàn Lâm tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Cậu chưa từng thấy làm sao mà biết?"
Hữu Hữu nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu: “Nếu như ông ấy không đủ ưu tú, làm sao sinh ra một đứa con thiên tài như tôi?”
"..."
"Nói trúng tim đen", nhưng lại không có lời gì để biện minh.
Lý Hàn Lâm hoàn toàn cảm thán thở dài: "Thật không nghĩ tới, đổng sự cao quý thần bí nhất hội đồng quản trị Nhạc Trí lại là một đứa trẻ sáu tuổi. Nếu như để cho các cổ đông khác biết, chẳng phải đều muốn hộc máu?"
"Hộc máu cũng không thay đổi được sự thật." Vân Thiên Hữu tao nhã ngồi xuống trước bàn đọc sách, cơ thể lười biếng nhích lại gần phía sau, gương mặt đẹp trai hiện ra sự lạnh lùng: "Nghe nói, gần đây hội đồng quản trị không yên ổn."
"Đúng vậy. Mấy đổng sự nguyên lão đều có phê bình kín đáo với Tổng giám đốc Vân ngài." Lý Hàn Lâm cũng khôi phục thần sắc trịnh trọng, nghiêm túc nói.
Hội đồng quản trị công ty Nhạc Trí có năm cổ đông lớn, ở trong hội đồng quản trị cũng có chút quyền lên tiếng.
Vân Thiên Hữu khẽ nhếch đôi mi thanh tú: "Ồ? Mấy lão già ăn hại đó nói cái gì?"
"Đổng sự Trương nói không thể nào hiểu nổi một ít động tác của Tổng giám đốc Vân ngài.” Lý Hàn Lâm dừng một lát, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hữu, thăm dò ý tứ qua sắc mặt.
Công ty Nhạc Trí là nơi chuyên cung cấp đồ chơi lớn nhất toàn cầu, sau khi tiến vào thị trường Trung Quốc, quán quân của mấy chương trình thiếu nhi nổi tiếng, làm lần đầu đã có thành công có tiếng, lượng tiêu thụ một đường thuận lợi.
Nhưng mà lúc trước, Vân Thiên Hữu ở trong bóng tối bày mưu đặt kế, đầu tư một bộ phim điện ảnh thanh xuân.
Hành động của cậu, lập tức khiến hội đồng quản trị nổi giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc