Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 472

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tại sao Mộ Liên Tước mãi không chịu ra tay diệt trừ hai cái tai hoạ này!?
Lúc này Mộ Uyển Nhu đang thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, cô ta cảm thấy cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Mộ Liên Tước được.
Đang lo lắng, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Mộ Uyển Nhu sợ thót tim.
Người giúp việc đẩy cửa tiến vào, thấy mặt cô ta tái mét, giật mình: "Mợ chủ?"
"Cô muốn doạ tôi ૮ɦếƭ à!?" Ánh mắt Mộ Uyển Nhu sắc bén, giọng nói lạnh nhạt.
Người giúp việc bị dọa đến mức rụt bả vai, đến hít thở cũng không dám.
Rõ ràng là đã gõ cửa, còn tưởng rằng trong thư phòng không có ai nên mới đi vào dọn dẹp.
"Cút đi!"
"Vâng..."
Người giúp việc không dám cãi lại, vội vàng đi ra ngoài.
Mộ Uyển Nhu đi đến trước cửa sổ, nhìn thời tiết u ám bên ngoài, trong lòng âm thầm quyết định, nếu Mộ Liên Tước mãi không chịu ra tay, cô ta sẽ nhanh chóng xử lý Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu!
...
Trời đã tối, nhưng Vân Thi Thi vẫn chưa trở về.
Mộ Nhã Triết đã hỏi Lâm Phượng Thiên, quay phim không thể về trễ như thế được.
Bình thường muộn nhất thì 5 giờ rưỡi cũng đã về, thế mà hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Trong lòng Mộ Nhã Triết thấy kỳ lạ, gọi điện thoại cho cô nhưng tổng đài báo đã tắt máy, không thể liên lạc được.
Lại chờ một hồi, ngoài trời đã bắt đầu mưa, thoáng chốc đã bảy giờ mà vẫn chưa thấy cô trở về.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngồi trước bàn ăn cũng không chịu dùng bữa tối, kiên trì đợi mẹ trở về.
Mộ Nhã Triết lo lắng, sợ cô đi trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn.
Với sức ảnh hưởng của Mộ Thị, bởi vì cạnh tranh khốc liệt nên gây thù chuốc oán khắp nơi, kẻ thù không hề ít.
Đây cũng là lý do anh không muốn để Vân Thi Thi bước chân vào làng giải trí.
Chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì!?
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Nhã Triết liền đứng ngồi không yên, anh đứng dậy đi tới cửa, gọi điện thoại cho Mẫn Vũ hỏi chuyện, nhưng mà vừa thay quần áo xong, cửa chính liền bị đẩy ra.
Chỉ thấy Vân Thi Thi ôm một hộp giấy đi vào nhà vệ sinh, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, có vẻ như rất vui.
Mộ Nhã Triết muốn giận cũng không được, cô gái này rốt cuộc là lòng vòng ở đâu về!
Đến lúc anh hùng hổ đi vào nhà vệ sinh, thấy Vân Thi Thi đứng một chỗ, vô cùng cẩn thận bê một hộp giấy nhỏ, ở trong hộp là một con chó con bị ướt cả người đang nằm úp sấp.
Chó con?!
Tại sao lại ôm một con chó con trở về?
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đi tới, nhìn thấy con chó con, hai đứa trẻ đều cực kỳ thích động vật, nhất là con chó con mới sinh như thế này càng có sức hấp dẫn, vì thế hai cậu nhóc vây quanh hộp giấy trừng mắt nhìn chó con.
Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết, trên mặt lại càng vui vẻ, đôi mắt sáng lên, giơ hộp giấy trong tay, cười nói: "Mộ Nhã Triết, anh xem! Là chó con!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Anh biết đây là chó con. Ở đâu ra thế?"
Vân Thi Thi cười hì hì, ôm hộp giấy nhảy nhảy: "Em nhặt được ở bên đờng, anh xem, có phải là rất đáng yêu không? Thật là dễ thương!"
Nói xong liền ôm hộp giấy đi tới trước mặt anh.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lóc cóc theo sau, đặc biệt là Tiểu Dịch Thần, cậu còn cố sức kiễng gót chân lên để nhìn con chó nhỏ.
Tiểu Dịch Thần nhìn đôi mắt to của nó, tim như bị tan chảy: "Thật đáng yêu!"
Hữu Hữu liếc cậu một cái, cười lạnh nói: "Đúng vậy, rất giống anh!"
"Em..." Tiểu Dịch Thần tức giận trừng mắt.
Chó con ngây ngốc, không rõ tình hình, cuộn người nằm sấp một góc, cũng không biết thế nào gọi là đáng yêu, ư ử một tiếng nhìn hai người, trong mắt có chút u oán nhìn người đàn ông cao lớn kia.
Con chó nhỏ bị mắc mưa ướt đẫm cả người, chắc đã mấy ngày chưa được tắm rửa, cả người đều bẩn thỉu.
Chỉ là đôi mắt kia khiến anh cảm thấy có phần quen thuộc, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, lúc này mới bất đắc dĩ nhíu mày.
Vân Thi Thi cười tít mắt nói: "Thế nào? Con chó con này rất đáng yêu phải không? Mộ Nhã Triết, chúng ta nuôi nó đi!"
"Không được!"
Mộ Nhã Triết không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, vươn tay nắm lấy lỗ tai cún con, tức giận nhìn cô một cá: "Trong nhà đã có một con, nuôi không nổi con thứ hai nữa!"
Anh nhéo lỗ tai cún con, chó con hoảng sợ kêu "ư...ử ", rõ ràng là bị doạ không ít.
Nuôi không nổi?
Vân Thi Thi bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng, bỗng nhiên cảm thấy những lời nói này có vẻ không đúng, nhìn thấy ánh mắt anh đặt trên người mình một lát, lúc này mới hiểu ra anh nói "trong nhà đã có một con" là có ý gì, cô liền tức giận nói: "Này! Anh không được đả kích người khác!"
"Nếu em thích, ngày mai anh đưa em đến cửa hàng thú cưng, mua một chú chó poodle về nuôi!"
Con chó nhỏ này thật sự quá bẩn!
Mộ Nhã Triết lại ác ý túm lấy tai chó con.
Con cún bị đùa cợt đến mức tội nghiệp, "ư ử" vài tiếng rồi nằm co lại một góc trong hộp.
Tiểu Dịch Thần đau lòng, lập tức ôm lấy hộp giấy từ trong lòng Vân Thi Thi, cúi đầu nhìn con chó nhỏ.
"Cha không được bắt nạt nó!"
Vân Thi Thi cũng đẩy ngón tay anh ra, tức giận nói: "Em thích con chó này! Không thích con khác! Anh không muốn nuôi mặc kệ anh, em đã quyết định rồi!"
"Em thích con chó bẩn thỉu này?" Mộ Nhã Triết nhíu mày, hỏi.
Vân Thi Thi tức giận nói: "Cái gì mà bẩn thỉu? Chẳng qua chỉ là mấy ngày chưa được tắm rửa! Sau khi tắm bảo đảm nó sẽ sạch hơn cả tuyết!"
"A...?" Mộ Nhã Triết thích thú, túm lấy bộ lông màu rám nắng của con chó con, chậm rãi nói: "Anh thật muốn nhìn xem em làm sao mà tẩy trắng được bộ lông này!"
Vân Thi Thi nghẹn lời!
Người đàn ông này toàn nói lời mỉa mai!
Cô cúi đầu, nhìn bộ dáng tội nghiệp của con chó con, trong lòng xúc động.
Cô vươn tay sờ bộ lông ướt đẫm của con chó nhỏ, thật ra không phải là cô tốt bụng, chỉ là giờ nghỉ trưa cô ra ngoài mua kem với Hàn Mộc Tịch, lúc đi ngang qua thì nhìn thấy con chó con bị bỏ bên đường.
Ban đầu cũng chỉ là liếc mắt một cái, nghĩ thầm rằng con chó này thật đáng thương, đến chiều chắc là sẽ có người nhặt về nuôi!
Vì thế cô lại tiếp tục quay về đoàn phim!
Lúc rời khỏi đoàn phim, trời bắt đầu mưa, cô vốn định về nhà nhưng lại nghĩ tới con chó nhỏ bị bỏ rơi, ma xui quỷ khiến cô lại chạy tới bên đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc