Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 469

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong lòng ông ta hiểu rõ, đây toàn bộ đều do nhà họ Mộ làm.
Ở thành phố này, lăn lộn nhiều năm, ông ta đã phải tích góp từng mối quan hệ nhỏ nhặt, nhưng mà dù tạo mối quan hệ thâm sâu thân quen đến đâu, thì đến khi ông ta đến nhà, thì ai cũng đóng cửa không tiếp.
Họ hàng… thì đừng nói đến làm gì?
Họ sẽ không cho một kể sắp phá sản mượn tiền, đó là lẽ đương nhiên.
Đỗ Bác Hùng vì lao lực quá độ, thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng trầm trọng, mà ông có tiền sử bị bệnh tim, hiện tại đang phải nằm viện.
Vân Thi Thi nhìn Đỗ Gia Ngạn, lại nhìn Hoàng Lệ Lệ, hai người này đúng là tiều tuỵ hơn hẳn, cô cảm thấy họ thật tội nghiệp, sau mộ hồi than thở, rồi khóc lóc, Đỗ Gia Ngạn phải trơ mắt đứng nhìn cơ nghiệp sụp đổ. Mà lỗi lớn nhất, lại là do anh ta, cha anh ta đã khổ cực gây dựng, nửa đời của ông, đều chỉ cần một câu nói đơn giản của Mộ Nhã Triết, mà sụp đổ ngay trong chớp mắt. Vì thế bản thân cậu ta, tự trách không thôi.
Đối với Vân Thi Thi, anh ta vừa sợ, vừa hận, nhưng khi biết cô là người quan trọng thế nào với Mộ Nhã Triết, dù hận nhưng anh ta cũng không dám mạo phạm.
Vân Thi Thi nghe xong, trên mặt liền biến sắc, trong lòng thổn thức.
Việc này, cô không quan tâm.
Nhưng cô có chút hoảng sợ.
Cô không nghĩ rằng, Mộ Nhã Triết lại dồn nhà họ Đỗ và chỗ ૮ɦếƭ.
Nói trắng ra, họ có lỗi trước mà.
Vân Thi Thi thấp giọng nói: “Thật ra, cái người cầu xin sai người rồi, tôi không quyết định được chuyện của nhà họ Đỗ, tôi cũng không có liên quan.”
“Nhưng... Cô nhất định có thể giúp chúng tôi, đúng không?” Đỗ Gia Ngạn buồn rầu, trong một đêm, mà anh ta chẳng khác gì một ông lão, trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Hoàng Lệ Lệ không nói gì.
Thực ra, nhà họ Đỗ gặp chuyện không may, cô đã sớm có ý định rút lui.
Vợ chồng vốn phải cùng vào sinh ra tử, tai vạ phải cùng chịu.
Nhưng cô ta và Đỗ Ngạn vẫn chưa kết hôn, mà nhà họ Đỗ lại xảy ra chuyện như vậy, cô dĩ nhiên sẽ tìm cách để thoát thân.
Nhưng Đỗ Gia Ngạn chẳng lẽ lại không biết ý định đó của cô ta, anh ta đã uy Hi*p, nếu Hoàng Lệ Lệ dám phản anh ta, anh ta sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cô!
Hoàng Lệ Lệ sợ, nên không dám làm gì.
Đỗ Gia Ngạn đang buồn rầu đến cực điểm, trong lòng cũng đang oán giận Hoàng Lệ Lệ đến cực điểm.
Tính ra anh ta cũng là người tốt, đối với Hoàng Lệ Lệ, anh ta hết mực thương yêu cô, thực ra anh ta cũng là kẻ hào hoa, nhưng vì Hoàng Lệ Lệ, anh ta quyết chí thành gia lập nghiệp!
Không ngờ, sau một cuộc họp lớp, lại mang đến một tai hoạ như vậy.
Tâm tình của anh ta hiện giờ, sớm đã sụp đổ rồi!
Sau khi mọi việc xảy ra, trong một đêm, anh ta trở nên trưởng thành hơn, anh ta biết rõ bản thân quá bồng bột, làm gia nghiệp phải bước đến bờ vực bị phá sản.
Thấy Vân Thi Thi không nói gì, anh bỗng không nhịn được nữa, bịch một phát, quỳ thẳng xuống đất.
Hành động này của anh, làm Hoàng Lệ Lệ phải kinh ngạc, cô ta cảm thấy mất mặt không thôi, ở trước mặt Vân Thi Thi, cô ta trở thành người nghèo túng, anh ta lại quỳ gối trước mặt cô, khác nào không cho cô lấy mặt mũi?
Đỗ Gia Ngạn quỳ trên mặt đất, đầu tiên đập đầu vào cái, sau đó mạnh mẽ nói: “Vân Thi Thi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Nhưng, tất cả đều do tôi mà ra, hãy để một mình tôi chịu, đừng liên luỵ đến người nhà của tôi! Tôi sai rồi, tôi thật sự đã biết sai rồi, cô làm ơn làm phước, hãy giúp tôi đi. Tôi không xin cô điều gì, tôi chỉ xin cô đừng bức nhà họ Đỗ đến đường cùng nữa, làm ơn! Cha tôi đã lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không có tốt, nếu chịu thêm đả kích, sợ là ông sẽ không thể chịu được! Làm ơn, cô hãy đánh tôi mắng tôi, đừng ᴆụng đến cha tôi, đừng bức tôi nữa được không…”
Anh ta ngẩng đầu, khóc ròng: "Tôi thế nào cũng không sao, nếu cô hận tôi, cô bắt tôi làm gì thì tôi cũng bằng lòng! Tôi chỉ nói một câu, muốn tôi để mạng lại cũng không thành vấn đề! Nhưng mà, xin cô, tha cho người nhà của tôi đi!"
Hoàng Lệ Lệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, che mặt, không biết làm sao.
Biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi rất bình tĩnh, trong lòng đã thấy anh ta đáng thương.
"Anh đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không hận anh."
"Thật sao?!" Anh ta ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ.
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Người làm sai cũng không phải anh ta, bụng dạ cô không hẹp hòi như thế, vì mấy câu nói kia, thì ép người ta vào đường ૮ɦếƭ!
Làm việc để lại đường ra, ứng xử để đường lui
Cô rất tin tưởng câu nói này.
Nếu, đây là trừng phạt, thì như thế cũng đủ rồi.
Nên dừng ở đây thôi!
"Vậy cô... Vậy cô bằng lòng giúp nhà họ Đỗ phải không?" Hai mắt Đỗ Gia Ngạn đẫm sương mù.
"Tôi sẽ thử!"
"Ý của cô là, có phải đã tha thứ cho tôi hay không!" Vẻ mặt Đỗ Gia Ngạn hết sức chân thành, cứ giải thích mãi, "Vân Thi Thi, tôi thật sự đã biết sai rồi, cầu xin cô tha thứ tôi, có được không?"
"Được rồi, anh nên đứng lên nhanh đi..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói.
Lúc này Đỗ Gia Ngạn mới dám đứng dậy, vẻ mặt cuối cùng đã thoải mái hơn.
Hoàng Lệ Lệ thấy Vân Thi Thi đồng ý bỏ qua, cũng thoải mái một chút.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi lại nói: "Hoàng Lệ Lệ, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tha thứ cho anh ta, cũng không nói tha thứ cho cô."
Bởi vì có những lỗi lầm, cả đời cũng không có cách nào tha thứ!
Cô như vậy vừa nói, Hoàng Lệ Lệ chợt ngẩn ra, đang muốn nói gì đó, Vân Thi Thi đã đứng dậy: "Được rồi, việc này tôi sẽ nghĩ cách, hai người đi đi."
Nói xong, thì đi khỏi.
Để lại Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn còn đang ngẩn ngơ.
"Gia Ngạn, cô ta nói vậy là có ý gì?"
Đỗ Gia Ngạn xoa xoa nước mắt, nhìn thoáng qua cô ta, hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy nói cái gì, trong lòng cô còn không rõ hả!?"
...
Lúc Vân Thi Thi về đến nhà, trời còn chưa tối hẳn.
Đẩy cửa phòng sách ra, Vân Thiên Hữu đang dạy Tiểu Dịch Thần làm bài tập.
Đã nhiều ngày nay, Tiểu Dịch Thần vẫn ở lại đâu, bám lấy Hữu Hữu.
Tuy ngoài miệng Hữu Hữu tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không ghét bỏ như trước, hai đứa bé ở cùng nhau, trong nhà cũng sức sống hơn, ít nhất không trống vắng như trước nữa.
Chỉ thấy trước bàn học, sách bài tập đặt trước mặt Tiểu Dịch Thần, tay cậu nắm chặt 乃út, dáng vẻ thù hận sâu nặng.
Hữu Hữu ôm cánh tay đứng kế bên, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, thường thường đập cuộn báo chí vào đầu cậu: "Thật ngốc! Bài dễ như vậy cũng không làm được!"
"Hu..." Tiểu Dịch Thần ấm ức nháy mắt, giống như sắp khóc.
Vân Thi Thi thở dài một tiếng.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, Vân Thi Thi đang ngồi trên bàn đu dây ở vườn hoa sau nhà, nhẹ nhàng đung đưa, nhìn từ xa, cô ngồi giữa những khóm hoa hồng, đẹp như một bức tranh.
Anh bước qua, ôm lấy cô từ phía sau.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, cười nói: "Anh về rồi?"
"Ừ!"
Mộ Nhã Triết đặt nụ hôn lên trán của cô: "Em về lúc nào?"
"Hơn ba giờ, hôm nay xong việc sớm."
"Đúng rồi!" Cô hì hì cười, "Cảm ơn xe phòng anh tặng em, em rất thích!"
Mộ Nhã Triết nhếch môi, lại không tỏ thái độ, chỉ là nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, dây thừng của bàn đu phát ra tiếng động nhẹ nhàng, hơi hơi đong đưa.
"Mộ Nhã Triết..." Bỗng nhiên cô giật giật môi, mở miệng.
"Ừ?"
"Hôm nay Đỗ Gia Ngạn tìm em." Vân Thi Thi chậm rãi nói.
Anh hơi hơi nhíu mày: "Anh ta tìm em?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc