Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 467

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Không được!” Anh ngồi trên giường, thẳng thừng từ chối.
Vân Thi Thi nhíu màu hỏi: “Vì sao?”
“Em đã gầy thế này rồi, nếu còn giảm cân nữa chắc thành bạch cốt tinh luôn quá!”.
Vân Thi Thi tủi thân nói: “Gầy mới đẹp chứ, gầy thêm một chút cũng đâu có sao!”.
“Vậy thì sao?”
Anh ôm chầm lấy cô.
Trên người cô vẫn còn chút thịt, thật may, nếu không thì cô bị anh xử rồi.
Vân Thi Thi nói: “Dạo này em thấy mình béo lên một chút, anh nói xem, nếu anh còn bắt em béo thêm tí nữa, có phải em sẽ trở thành heo rồi không?”
Mộ Nhã Triết thản nhiên nhìn cô nói: “Không cần đợi đến lúc đó làm gì, em hiện giờ chẳng khác gì con hợi đâu!”.
Một câu này của anh, cứ như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua người cô, Vân Thi Thi đã bị câu nói của anh làm cho tổn thương nặng nề.
Đèn trong phòng ngủ bỗng nhiên tắt đi, Mộ Nhã Triết đắp chăn lên.
Vân Thi Thi sửng sốt, trong bóng đêm, cô chẳng nhìn rõ được thứ gì cả.
Từ nhỏ Vân Thi Thi đã không được cho ăn uống đầy đủ, nên cơ thể luôn ốm yếu thiết chất, sức khoẻ cô cũng vì thế mà bị bào mòn, cô mắc phải chứng quáng gà rất nặng, vì thế cô rất sợ bóng tối.
Chuyện là từ khi còn rất bé, cô luôn ở nhà một mình, cô luôn phải đối mặt với bóng tối, nên cứ mỗi khi cô sợ, cô sẽ trốn vào trong chăn, riết đã thành thói quen khi ngủ.
Cô vươn hai tay đưa về phía Mộ Nhã Triết, tìm kiếm bóng dáng anh: “Anh, Mộ Nhã Triết… đâu rồi…”
Bàn tay cô bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, bàn tay anh nắm tay cô thật chặt, sau đó cô bị anh kéo vào trong lòng.
Anh nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ở đây, em ngủ đi, nghe lời nào…”
“Chẳng lẽ em ngủ không ngoan sao?” Vân Thi Thi hậm hực.
“Em ngủ không ngoan, lúc nào cũng như con chuột túi con suốt ngày rút trong cái túi của mẹ mình”
Vân Thi Thi cạn lời “…”
Mộ Nhã Triết ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, cười nói: “Ngủ đi!”
Vân Thi Thi đỏ mặt, thờ dài một câu, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt, chẳng lâu sau, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Mộ Nhã Triết vuốt ve tóc cô, mím môi, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Sáng hôm sau, Vân Thi Thi nổi hứng dậy sớm, lúc cô tỉnh lại thì Mộ Nhã Triết vẫn còn đang ngủ say, cô đắp lại chăn cho anh, anh khó lắm mới được ngủ, nên cô để anh ngủ thêm một lát nữa.
Cô vào nhà vệ sinh, tắm rửa, chỉnh trang lại chính mình, chuẩn bị đến chỗ quay phim.
Trước khi đi, cô nhận được cuộc gọi từ vài số lạ, cô không nghe máy, vì vội phải đi quay phim, nên cô cũng không để ý đến chuyện này.
Sau khi vụ thang máy qua đi, Mộc Tịch cho người đưa tin lên Internet phê bình khách sạn đó, giới truyền thông lập tức bắt lấy thời cơ, khiến dư luận lên án không ngừng.
Đồng thời, khách sạn đó thường xuyên có phóng viên đến ‘chào hỏi’, nhưng không khai thác được điều gì.
Khách sạn này cũng rất mau lẹ, tổng giám đốc vì muốn bảo vệ danh tiếng cho chính mình, đã nhanh chóng mở một cuộc họp báo, giải thích sự cố không mong muốn, nhưng việc đó vẫn không thể làm dịu đi sự tức giận của người dân.
Mà theo đó, vụ Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng bị nhốt trong thang máy cũng nhanh chóng ‘lên sóng’.
Khiến cho 2 người này liên tục bị ghép cặp với nhau.
Tóm lại…
Chẳng có gì tốt đẹp diễn ra cả.
Quản lý khách sạn phải quỳ xuống để xin tha thứ, mọi thứ từ đó mới tốt lên một chút, sóng gió cũng đỡ hơn, nhưng về sau thì không ai biết được.
Sau khi nghỉ ngơi tỉnh dưỡng, uống thuốc hằng ngày, Vân Thi Thi cũng đã hồi phục về thể trạng tốt nhất.
Hôm nay, cô nhận được một món quà rất thần bí.
Một chiếc Mercedes – Benz.
Tần Chu đưa chìa khoá xe cho cô, cô nhìn tài xế ngồi bên trong, ngạc nhiên hỏi: “Xe này là sao?”
“Em đoán đi”
Cô nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn chìa khoá xe, nghi ngờ hỏi: “Là chiếc Mercedes – Benz?”
“Đúng rồi!” Tần Chu nói: “Quà cho em”.
“Hào phóng thế sao?” Vân Thi Thi bật cười, “Anh Tần à, anh chịu chơi vậy à?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Anh làm gì có khả năng tặng món quà lớn vậy chứ!”
“Vậy thì quà của ai?”
Tần Chu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, không có ý tiết lộ cho cô.
Vân Thi Thi cẩn thận đoán: “Mộ Nhã Triết?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Chậc… không tốt đâu” Vân Thi Thi chột dạ.
Trong đoàn làm phim, Dương Mị và Cố Tinh Trạch đều có tài xế và xe riêng, ở trong giới giải trí, một minh tinh có tài xế riêng là một chuyện rất bình thường, có thể nói điều đó là tượng trưng của một minh tinh.
Có một chiếc xe riêng, khi quay phim xong, có thể ngồi lên xe nghỉ ngơi, rất tuyệt.
Bây giờ, cả Nhan Băng Thanh cũng có xe riêng rồi, nhưng cô lại không có, dù cô ta đã có xe nhưng lúc nào cũng tranh phòng nghỉ với cô.
Nhưng, cô vẫn là một người mới, chỉ vừa vào nghề, mà đã có xe riêng, tài xế riêng, khó tránh bị người khác xì xào.
“Em sợ cái gì, ai dám nói gì em chứ? Không muốn sống mới dám làm”.
Vân Thi Thi bị khí thế đùng đùng của anh chọc cười.
Tần Chu chỉ nói một câu đơn giản, đúng sự thật.
Hoá ra, Mộ Nhã Triết sợ cô ở đoàn phim làm việc mệt mỏi, lại không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nên mua luôn cho cô một chiếc xe riêng.
Mà xe này lại là loại xe có phòng riêng.
Xe đang đỗ ở bãi đổ của nơi quay phim.
Tần Chu để Vân Thi Thi vào xe nhìn một tí, bên trong xe rất xa hoa, có buồng vệ sinh riêng, có phòng khách riêng, có TV, có dàn loa, tủ lạnh, có cả tủ trang điểm, đầy đủ tiện nghi vô cùng.
Vân Thi Thi không tỏ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Không ngờ anh lại lo lắng cho cô như vậy, sợ cô quay phim mệt mỏi.
Buổi chiều, Vân Thi Thi quay phim xong, Mộ Tịch liền tìm cô, bảo là có người tìm cô bên ngoài đoàn làm phim.
“Ai vậy?”
Mộc Tịch chỉ lắc đầu, cô chỉ nói: “Không rõ nữa, một nam một nữ, bọn họ không vào đây được, nên nhờ bảo vệ báo là có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Đúng lúc cô cũng mới quay phim xong, nên có người tìm cô, gấp như thế, chắc hẳn là chuyện quan trọng gì rồi đây.
Ra ngoài cửa, từ đằng xa, Vân Thi Thi thấy Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ đứng ở cửa, nhìn thấy cô, hai người họ lập tức tươi cười, giơ tay vẫy chào cô, tỏ vẻ nịnh nọt.
Nụ cười này, quá mức sáng lạn, nhìn là biết nịnh bợ lấy lòng.
Thấy cô đi ra, Hoàng Lệ Lệ chào đón nồng nhiệt, đầu tiên đưa cho cô một chai nước, sau đó xoa xoa lòng bàn tay: “Thi Thi nè… Quay phim mệt lắm phải không, uống chút nước đi!”
Vân Thi Thi cúi đầu nhìn chai nước trên tay, đầu tiên cô cảm thấy có chút sửng sốt.
Đây là một loại nước tốt, đặc biệt quý, phải đáng giá hơn mười đồng tiền, không những thế, sao hai người này lại tỏ vẻ ‘thân’ với cô vậy?
Chắc chắn có ý đồ.
Cô nghĩ thế, liền đi ra cạnh thùng rác, trực tiếp bỏ vào thùng, thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi sợ có độc”.
Nụ cười trên mặt Hoàng Lệ Lệ cứng đờ, cô ta không nói gì, chỉ hậm hực: “Nè, cậu nói gì? Sao trong nước có độc được, Thi Thi, cậu đang đùa hay thật vậy!?”
“Sao hai người đến đây?”
Vân Thi Thi cảnh giác nói.
Sau lần họp lớp hồi đó, cô liên tục nhận được tin nhắn từ bạn học. Lúc đầu, vì giữ lễ, nên cô chỉ nhắn hỏi thăm trò chuyện vài câu, rồi ai cũng im lặng, không nói gì thêm, không hề có ai quá nhiệt tình hay làm bộ thân thiết với cô.
Nhưng giờ, ai gặp cô cũng muốn làm thân, thật tức cười.
Đỗ Gia Ngạn bước lên, trên mặt hơi khó chịu, cười xấu hổ một chút: “Thi Thi à, đừng ngại mà, xin lỗi vì đã quấy rầy, nhưng cũng đừng trách hai chúng tôi. Thật ra chúng tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi, hay là chúng ta sang chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc