Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 464

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết lại chậm rãi nói: "Thượng đế cảm thấy nên cưng chiều em, cho nên để em gặp anh. Thượng đế cũng hiểu được anh quá an nhàn
rồi, nên cho anh gặp được em, cả đời này bị em quấn lấy, ầm ĩ..."
Cô đột nhiên bật cười: "Anh là đang dỗ trẻ con sao?"
"Đúng vậy, lẽ nào em không phải trẻ con sao?"
Vân Thi Thi đen mặt lại: "Đương nhiên không phải! Em đã là một người mẹ rồi."
"Nhưng trong mắt anh, em vẫn chỉ là đứa bé."
" Mộ Nhã Triết..." Vân Thi Thi có chút tức giận mà quay đầu ra chỗ khác, lời còn chưa dứt, đã có một luồng nóng hổi dán sát vào môi cô, mềm
mại nhưng nóng bỏng. Chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, cũng không bá đạo chiếm hữu như trước. Cô ngạc nhiên trừng mắt, hàng lông mi khẽ chớp
chớp...
Mộ Nhã Triết suýt thì phì cười, cắn nhẹ bờ môi cô một cái: "Làm gì có ai hôn môi lại mở mắt lớn như em vậy?"
Vân Thi Thi nuốt xuống một ngụm nước miếng, giả vờ trấn định nói: "Đôi mắt em trời xinh đã như vậy, không mở cũng đã rất to rồi!"
Mộ Nhã Triết *** môi, "Vậy sao còn cứng đờ như vậy?"
Vân Thi Thi mím môi mỉm cười, làm ra bộ dạng rất hào phóng, cười nói: "Vậy được rồi! Coi như anh bị thiệt thòi... Làm lại!"
Vì vậy, cô khẽ nhắm hai mắt lại, nghịch ngợm đưa miệng tới, mí mắt không nhịn được ti hí một khe nhỏ, có mấy phần ý tứ trêu ghẹo.
Mộ Nhã Triết vô cùng mất hứng, bầu không khí vừa mới lãng mạn như vậy, liền bị cô phá hư rồi.
Anh thật muốn đánh một cái lên mặt cô.
Vì vậy, anh dí ngón tay cái lên trán của cô, nói: "Rửa bát của em đi!"
Anh lạnh lùng liếc cô một cái rồi quay mặt đi, đã nhìn thấy cô tinh nghịch cười mỉm, còn lè lưỡi với anh.
Mộ Nhã Triết đi ra khỏi phòng bếp, nhưng khóe miệng bất giác nở nụ cười cưng chiều.
Anh đi lên sân thượng, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi này, là gọi cho Đỗ Bác Hùng.
Mới vừa rồi khi Vân Thi Thi còn đang nấu mì, anh liền sai người tìm số điện thoại của Đỗ Bác Hùng.
Điện thoại vang lên hồi lâu, vẫn chưa có ai bắt máy.
Ngay sau đó, đầu kia truyền đến âm thanh buồn ngủ của Đỗ Bác Hùng: "Ai vậy?"
"Đỗ tổng."
Đỗ Bác Hùng ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai?"
"Mộ Nhã Triết!" Anh tự báo tên.
Đầu kia im lặng trong chốc lát, rồi lập tức kinh ngạc nói: "Thì ra là tổng giám đốc Mộ!"
Đỗ Bác Hùng gần như tỉnh ngủ ngay lập tức, lúc đầu ông còn có chút nửa tin nửa ngờ, Mộ Nhã Triết này, là nhân vật cỡ nào? Sao đêm hôm
khuya khoắt lại chủ động gọi cho ông?
Ông có chút được sủng ái mà lo sợ, nở nụ cười nịnh nọt nói: "Giám đốc Mộ, chuyện gì làm phiền ngài ban đêm như này lại tự mình gọi điện cho
kẻ họ Đỗ này, tôi thật sự là sợ hãi rồi!"
Vân Thi Thi vừa lúc rửa bát xong, đi ra thấy Mộ Nhã Triết đang đứng ở ban công gọi điện thoại, cũng không tới quấy rầy anh, đi vào phòng
tắm tắm rửa qua loa một chút rồi lao lên giường nằm.
Phía Mộ Nhã Triết, anh vẫn đứng trên ban công, trước sau vẫn không mở miệng.
Đầu bên kia điện thoại, Đỗ Bác Hùng thấy điện thoại của anh, lúc đầu còn mừng rỡ như điên, đến lúc này thì trong lòng lại thầm run sợ, tâm
tư không ngừng thay đổi.
Nếu như ông đứng trước mặt Mộ Nhã Triết lúc này, chứng kiến biểu tình trên mặt anh, chắc chắn sẽ càng thêm run sợ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc này trên mặt Mộ Nhã Triết, trên mặt đã không còn nụ cười, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, không chút gợn sóng, ánh mắt vô cùng thâm
thúy.
Đỗ Bác Hùng vốn có chút danh tiếng, là tên nhà giàu mới nổi, nghe nói là dựa vào mấy công trình kiến trúc gì đó, bây giờ làm ăn cũng khá
thuận buồm xuôi gió, ở trong cái nghề này cũng có chút danh tiếng.
Nhưng mà đừng nói là nhà họ Mộ, kể cả là so với nhà họ Tống, nhà họ Cao, thì nhà họ Đỗ thậm chí còn không bằng một góc nhỏ, chỉ là một
nhà giàu mới nổi mà thôi.
Đối với Mộ Nhã Triết mà nói, chỉ là nhân vật nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa.
Mộ Nhã Triết là núi lớn, thì Đỗ Bác Hùng này, chỉ có thể coi là hạt vừng nhỏ.
Dựa theo tính cách của anh, thì sẽ chả bao giờ có liên hệ với những nhân vật như vậy.
Nhưng lần này thì khác.
Đêm nay Hoàng Lệ Lệ cùng đứa con nhà họ Đỗ thực sự làm anh chán ghét.
Anh còn tưởng rằng nhà họ Đỗ là dòng họ lớn lao gì, cố ý sai người điều tra về họ.
Lại có được kết quả như này.
Đồng thời cũng biết được, thì ra Đỗ Bác Hùng này đang hợp tác một vài hạng mục nhỏ với nhà họ Mộ.
Nói là hợp tác, nhưng thật ra chỉ là Đỗ Bác Hùng nhận vài cái công trình lẻ tẻ mà thôi, vì vậy mới có cái danh nghĩ "hợp tác với Mộ Thị"...
Đỗ Bác Hùng đối với cái "hợp tác" này rất coi trọng, nhưng mà với tập đoàn nhà họ Mộ mà nói, chẳng qua chỉ là nhận một nhà thầu, lúc nào
cũng có thể bỏ cũ thay mới, gọi thầu thêm một lần nữa, cũng không có gì to tát.
Còn Đỗ Bác Hùng này, có cũng được, không có cũng được.
Vì vậy ngay lúc Đỗ Bác Hùng đang căng thẳng, anh tự mình tuyên bố, thay đổi nhà thầu.
Mồm mép không có tác dụng, chỉ hai câu đơn giản, liền đem tâm trạng Đỗ Bác Hùng rớt xuống đáy vực.
Đỗ Bác Hùng vội vàng hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Nhã Triết lại ý tứ nói: "Việc này, nên đi hỏi con trai bảo bối của ông một chút."
Nói xong, cũng không cho ông ta bất cứ cơ hội giải thích nào, trực tiếp cúp máy.
Còn về việc này, anh sẽ phái người đi đến tận công ty Đỗ Bác Hùng, chấm dứt tất cả.
Anh tự mình gọi điện nói chuyện này với Đỗ Bác Hùng, cũng coi như là cho ông ta một phần mặt mũi rồi.
Mặc khác, cũng nói bóng nói gió, để cho ông ta tự mình đi tra hỏi đứa con trai của mình.
Tắt điện thoại, Đỗ Bác Hùng vẫn như lọt vào sương mù, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại, đứa con trai của ông nhất định là ở bên ngoài lại
gây ra tai họa gì rồi!
Vừa nghĩ tới đứa con trai này, Đỗ Gia Ngạn, ông lại nổi lên cơn tức đầy mình.
Ăn uống chơi bời gái gú cũng coi như xong, thằng con này, được vợ ông vô cùng cưng chiều, tính cách ngông cuồng không coi ai ra gì còn chưa
tính!
Nhưng mà bây giờ lại chọc phải cả Mộ Nhã Triết?
Mộ Nhã Triết đó, một nhà như nhà họ Đỗ ông làm sao mà gánh nổi?
Nghĩ vậy là Đỗ Bác Hùng sắp tức đến phụt máu.
Phải biết rằng, rắc rối cũng có thể chia làm hai loại, một loại đầu tiên, là loại có thể dùng tiền giải quyết.
Một loại còn lại, chính là chọc phải những nhân vật tai to mặt lớn, dùng tiền cũng không thể giải quyết được.
Ông là một nhà thầu, từ trước tới nay đều phải xem sắc mặt những người như vậy mà làm việc.
Chỉ cần là một câu nói của Mộ Nhã Triết cũng có thể khiến ông phá sản.
Nói chung, một cuộc điện thoại này của Mộ Nhã Triết, như sét đánh giữa trời quang, khiến Đỗ Bác Hùng đứng ngồi không yên.
Ông lo sợ bất an, rút *** ra hút, nhưng không thể nào yên lòng được, vì vậy liền gọi một cuộc tới công ty.
Nhưng đã có cuộc gọi tới, là công ty bảo hiểm, nói rằng nhà đầu tư vừa gọi tới, muốn rút toàn bộ tiền đầu tư.
Mộ Nhã Triết này, thực sự không đùa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc