Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 463

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một sợi cũng không sót.
Anh dường như là rất đói bụng, thậm chí ngay cả canh cũng uống sạch.
Mộ Nhã Triết bỏ bát xuống, ánh mắt yên lặng nhìn cô, nhíu mày.
Vân Thi Thi cẩn thận hỏi: "Anh no chưa?"
"Chưa đủ, nhưng cũng không còn đói nữa." Mộ Nhã Triết trả lời.
Vân Thi Thi hít một ngụm khí lạnh.
Cô đột nhiên có cảm giác, mình nên tìm hiểu lại người đàn ông này.
Làm sao trước đây lại không phát hiện anh có cái dạ dày lớn như vậy.
"No rồi, vậy đem bát đi rửa thôi!" Vân Thi Thi cười híp mắt ra lệnh cho anh.
Mộ Nhã Triết còn ngươi nhất thời đen lại, nói: "Anh không biết rửa."
"Anh không biết, vậy để em dạy!"
"Đã như vậy, sao em không tự đi rửa đi?" Mộ Nhã Triết vẫn bình tĩnh chất vấn.
Vân Thi Thi cau mày nói: "Em đã làm cho anh ăn rồi, rất mệt!"
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở lên khó hiểu, làm mấy gói mì thì có gì mà mệt?
Vì vậy anh nói: "Mì ăn liền, rất dễ làm."
Nói xong còn cố tình liếc cô một cái.
"Vậy như này đi, chúng ta chơi một trò chơi, người nào thua sẽ phải đi rửa." Vân Thi Thi đứng lên, vô cùng hăng hái vén tay áo.
Mộ Nhã Triết cũng ngồi lại chỗ, ánh mắt không thèm để ý, vui vẻ nhận lời.
"Tốt."
Lúc này, trong phòng ăn, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.
Vân Thi Thi ánh mắt đăm đăm nhìn Mộ Nhã Triết, chậm dãi giơ hai bàn tay ra.
"Pu'a kéo giấy!"
"Không được, chơi lại! Ba ván thắng hai thì thắng."
"Em..."
"Không cho phép anh chơi xấu!" Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh một cái.
"Pu'a kéo giấy!"
Mộ Nhã Triết khóe môi mỉm cười quyến rũ, hai tay đưa về ôm trước ***, Vân Thi Thi thì tức giận tới sắp thổ huyết.
Cái này... chuyện gì vậy? Cô lại thua nữa sao?
Vân Thi Thi buồn bực chỉ vào anh: "Anh chơi xấu, nhất định là chơi xấu!"
Mộ Nhã Triết lười biếng nhìn cô, ánh mắt vô cùng châm biếm: "Cô Vân, xin chú ý phong độ của mình, cái gì gọi là có chơi có chịu."
Vân Thi Thi nhịn một chút, loại chuyện như này nói bé thì là trò chơi, nói lớn thì là danh dự của một người, làm sao có thể coi như chuyện nhỏ
cho được?
Nhưng vừa muốn nói rõ phải trái với anh, đã bị Mộ Nhã Triết xua đuổi không để ý đến cô.
Vân Thi Thi không thì làm gì hơn ngoài việc đem bát đi rửa, vẻ mặt căm uất tức giận, xả nước thật mạnh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một bàn tay cứng rắn ôm lấy eo cô, một luồng ấm áp ngay sau đó phủ lên lưng cô.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng ôm lấy hông cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai cô, hơi thở nóng ẩm cố tình phả vào má cô, giống như đang
trêu chọc.
Vân Thi Thi giật mình, động tác trên tay chợt ngừng lại, có chút mất tự nhiên, gượng cười ngượng ngạo: "Này này, anh làm gì vậy?"
Mộ Nhã Triết không nói lời nào, chỉ là cầm lấy đôi tay của cô.
Lúc này, trên tay cô vẫn còn dính bọt của nước giửa bát, anh vẫn cứ nhẹ nhàng cầm lấy, xoa hết bọt nước trên đó đi, nhìn chằm chằm tay cô.
Mười Ng'n t của cô rất thon và dài, đó chính là đôi tay trời sinh rất thích hợp để chơi đàn dương cầm.
Nhưng mà, một bàn tay xinh đẹp như vậy, lòng bàn tay, mu bàn tay, đều có những vết chai mờ mờ, nếu như nhìn thật kỹ, lòng bàn tay của cô
thậm chí còn có chút thôi ráp!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vân Thi Thi có chút giật mình, mở to mắt nhìn anh, người đàn ông này, sao đột nhiên lại hứng thú với tay mình vậy?
Còn nữa, cô vẫn đang rửa bát đấy, trên tay đều là dầu mỡ, anh không cảm thấy bẩn sao?
Lại nói, tay cô cũng không phải đẹp đẽ gì, anh chăm chú nhìn như vậy là sao?
Trên thực tế, cô từ nhỏ không phải làm việc gì nhiều.
Chỉ là từ khi Vân gia bị như vậy, cô mới bắt đầu phải làm, khi học đại học thì hoàn toàn khác, làm công, làm thêm ngoài giờ... chỉ cần có tiền
thì việc nặng sao cô cũng làm.
Nhớ lại lúc đó, mỗi khi lớp có dịp nghỉ, ai ai cũng bàn tán đi chơi cái này cái kia, sơn móng tay, uốc tóc các kiểu, chỉ cô thì khác, cô phải làm
thêm để kiếm tiền cho sinh hoạt.
Khi đó công việc chủ yếu của cô là rửa chén, một ngày ít cũng phải mấy nghìn khay, rửa đến lúc lưng mỏi nhừ, bàn tay cả ngày ngâm trong dầu
mỡ, vì vậy có chút thô ráp.
Thế nên cô cũng có chút tự ti, một đôi tay đang yên đang lành, lại bị cô làm cho khó coi như vậy.
Anh càng nhìn như vậy, cô lại càng ngượng ngùng! Định thu tay về, nhưng lại bị anh nắm thật chặt, Vân Thi Thi có chút tức giận nói: "Anh
nhìn tay em chằm chằm như vậy để làm gì?"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên mỉm cười, giọng nói tràn ngập chê bai: "Bàn tay này của em đúng là xấu đến không thể xấu hơn nữa rồi!"
Vân Thi Thi nhất thời vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Mộ Nhã Triết... Anh! Qúa đáng!"
Anh cười: "Nhưng mà, nếu nhìn kỹ cũng không đến nỗi xấu như vậy."
Vân Thi Thi sửng sốt, tưởng tai mình vừa nghe nhầm: "Là sao?"
Mới vừa còn nói tay cô xấu, giờ lại nói đẹp, người đàn ông này... Sao lại mâu thuẫn như vậy.
"Tại sao lại có nhiều vết chai như vậy?" Anh bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ lui lại, nặng nề đẩy tay anh ra, sau đó quay lại việc rửa bát, sau đó mở giọng nhẹ tênh: "Trước đây em có đi rửa bát, có lẽ
là ngâm trong dầu mỡ nhiều! À... còn có một số việc làm thêm khi học đại học, còn làm qua mấy việc khá nặng."
"Việc nặng?"
"Làm ở công ty dọn nhà."
"Em còn làm việc đó?"
"Hết cách rồi, tiền lương cao, cho nên..." Vân Thi Thi không muốn nói tiếp.
Trong phòng, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Mộ Nhã Triết không nói gì, cô lại nhàn nhạt nói: "Đâu giống như anh từ nhỏ đã cơm áo không lo, xuất thân cậu ấm của gia tộc lớn giàu có, đâu
phải chịu những nỗi khổ này của những người dân bình thường? Chỉ quen ăn sơn hào hải vị, nào đâu biết còn những người trên thế giới này
bữa cơm ăn còn không đủ no."
Cô bỗng nhiên nhướng mày: "Em có một người bạn học, vì làm việc ngoài giờ, một lúc làm mấy việc liền, mà anh, đại khái là chẳng bao giờ
phải lo đến những điều này, cho nên Mộ Nhã Triết, chúng ta từ nhỏ đã không sống cùng một thế giới rồi!"
Anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Hô hấp vẫn mềm mại ấm áp như cũ.
Vòi nước vẫn xả ào ào.
Cực lâu sau đó, anh cũng không nói thêm điều gì, lâu đến mức Vân Thi Thi còn tưởng rằng, không phải mình đã nói lầm điều gì khiến anh tức
giận chứ? Thì bỗng nhiên nghe anh nói: "Cho nên, thượng đế đã để cho anh gặp được em."
Vân Thi Thi ngẩn ra.
"Thượng đế không nỡ em, cảm thấy em nên được cuộc sống hạnh phúc hơn, cho nên người đã cho em gặp anh!" Mộ Nhã Triết cười cười: "Mà
thượng đế lại có chút ghen tỵ với anh, cảm thấy anh quá xa xỉ, cho nên đã để anh gặp được em!"
Vân Thi Thi ngớ ra, đôi môi mấp máy, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc