Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 459

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết nói thật rõ ràng, cũng có phần hơi nghiêm trọng.
Vương Xuyên Đức cảm giác được mồ hôi lạnh ướt lưng.
Cháu trai của ông ta có chút tài nhưng cũng có không ít tật, dù công việc của Vương Xuyên Đức bận rộn nhưng ông ta cũng nghe được chút tin đồn!
Cháu trai của ông ta, khuyết điểm lớn nhất chính là quá phong lưu.
Đây là thói hư tật xấu của rất nhiều đàn ông, nhưng tật xấu này ở trên người Cao Nam lại quá mức khoa trương!
Nhất định là Cao Nam không có mắt nên mới ***ng phải Mộ Nhã Triết!
"Có phải... thằng cháu trai hư hỏng của tôi đã đắc tội người phụ nữ của cậu Mộ không?"
Ông ta hỏi.
Mộ Nhã Triết không đáp, chỉ lạnh lùng liếc xéo ông ta.
Vương Xuyên Đức nhìn ánh mắt anh cũng biết suy đoán của ông ta được chứng thực, lập tức nghiêm mặt nói: "Cậu Mộ, thật không phải! Thằng nhóc này bị em gái tôi chiều chuộng nên sinh hư, vốn tưởng rằng nó lớn tuổi thì sẽ trưởng thành hơn một chút, không ngờ là càng lớn càng hư hỏng! Nhưng cậu Mộ yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt!"
Dứt lời, ông ta vẫn còn không quên nói tốt vài câu: "Cậu Mộ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cháu trai tôi chỉ cần bằng nửa cậu thôi tôi cũng cảm thấy vui mừng!"
Lúc Mộ Nhã Triết cùng Vương Xuyên Đức đi ra khỏi phòng họp, những người ngoài cửa đều đã phải chờ rất lâu, nhưng mà lại nhất trí hiểu ngầm, không ai dám có nửa câu oán hận.
Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn dẫn đầu đứng lên, vẻ mặt mất tự nhiên.
Nhất là Đỗ Gia Ngạn, anh ta nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Mộ Nhã Triết, khẩn trương chà xát lòng bàn tay, muốn tiến lên chào hỏi, hàn huyên vài câu, ít nhất là hoá giải những hiểu lầm vừa rồi.
Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Mộ Nhã Triết, anh ta lại không dám tiến lên.
Hoàng Lệ Lệ đẩy anh ta, âm thầm nhắc nhở: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đắc tội với nhân vật lớn rồi phải không?"
"Cô còn dám nói? Không phải đều tại cô sao?" Nhắc tới việc này, Đỗ Gia Ngạn liền tức giận: "Nếu không phải tại cô thì sẽ đắc tội với nhiều người như vậy sao?"
Mộ Nhã Triết đi đến ngồi bên cạnh Vân Thi Thi, ôm eo cô, dịu dàng hỏi: "Chờ lâu không?"
"Không có."
Mộ Nhã Triết cong môi, nhẹ nhàng hôn ên trán cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Hoàng Lệ Lệ ở bên cạnh đỏ mắt đến mức muốn nhỏ máu.
Lúc trước, khi mới nhìn thấy Mộ Nhã Triết, trong lòng cô ta cũng không tránh khỏi xao xuyến một hồi.
Người đàn ông này đẹp như một thiên thần.
Nhưng mà về sau cô ngẫm lại, đẹp trai thì có ích lợi gì, chỉ là một nhân viên công ty bình thường thì có thể có năng lực gì?
Chỉ là hiện giờ, hoàn cảnh đã trái ngược rồi.
Nhìn bộ dáng cung kính của Vương Xuyên Đức đối với Mộ Nhã Triết, cô ta cảm giác chính mình quả thực không có cách nào so với Vân Thi Thi.
Vì sao?
Vân Thi Thi rốt cuộc có điểm gì tốt?
Vì sao tất cả đàn ông đều yêu thích cô?
Từ lúc học đại học đã như vậy, hiện giờ vẫn là như thế!?
Lòng ghen tị muốn nổ tung luôn rồi!
Vương Xuyên Đức nhìn thoáng qua Cao Nam, thấy ánh mắt anh ta đặt trên người Vân Thi Thi, không chút che đậy dã tâm trong mắt.
Điều này càng chứng thực suy đoán của ông ta.
Tên nhóc này dám mơ tưởng đến người phụ nữ của Mộ Nhã Triết sao?!
Đúng là ăn tim gấu mật hổ!
Ông ta lại nhìn Vân Thi Thi một cái, trong lòng rất kinh ngạc!
Khó trách có thể khiến cậu Mộ và đứa cháu trai của ông ta thần hồn điên đảo, người phụ nữ này đúng là có tư chất mê hoặc người khác.
"Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Nhã Triết nói.
Trò cười nên dừng lại ở đây thôi!
Về phần Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ, anh sẽ xử lý sau.
Vân Thi Thi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dưới bầu trời đầy sao, Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi định rời đi, Đỗ Gia Ngạn lại lấy hết dũng khí bước lên trước, Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh ta nhưng dường như chẳng thèm để ý, ánh mắt lạnh lùng lướt qua lập tức khiến anh ta dừng bước đứng sững lại.
Đỗ Gia Ngạn bị ánh mắt đó của anh dọa cho sợ, không dám tiến lên bước nào nữa.
Mộ Nhã Triết ung dung ôm lấy Vân Thi Thi rời đi.
Lúc gần đi, Vân Thi Thi ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bất chợt quay đầu nói với Mộ Nhã Triết mấy câu.
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, đi ra cửa chờ cô.
Cô xoay người bước trở lại.
Đỗ Gia Ngạn thấy cô đi tới, trên mặt lập tức bày ra vẻ nịnh nọt muốn nghênh đón cô nhưng lại bị mừng hụt, nhìn thấy Vân Thi Thi đi tới trước mặt Mạnh Thanh Hạ, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Lớp trưởng, nghe nói cậu chuẩn bị ra nước ngoài, gấp gáp quá nên tớ cũng không kịp chuẩn bị quà tặng."
Mạnh Thanh Hạ lập tức xua tay: "Thi Thi, cậu đừng khách khí, quà cáp cái gì chứ!"
"Cảm ơn cậu." Vân Thi Thi mím môi, bày tỏ lòng biết ơn.
Mạnh Thanh Hạ lại có chút không hiểu: "Sao thế? Tại sao bỗng dưng lại cảm ơn tớ?"
"Lúc đó học đại học, tớ không có bạn bè gì, chỉ có cậu vẫn luôn chiếu cố tớ. Cậu chuẩn bị ra nước ngoài, tớ cảm thấy thật là đáng tiếc, cho nên... Tớ có chuẩn bị cái này!"
Nói xong, cô mở túi xách, lấy ra một hộp quà được gói rất cẩn thận.
Cũng không biết là cái gì, Mạnh Thanh Hạ có chút hồi hộp nhận lấy món quà.
Lúc học đại học, trong lòng anh ta rất thích Vân Thi Thi.
Xinh đẹp, thuần khiết, dịu dàng, học tập lại rất xuất sắc.
Anh ta vẫn luôn coi cô như nữ thần trong lòng, không người nào có thể thay thế được.
Khi đó, bởi vì những tin đồn nhảm xung quanh Vân Thi Thi nên trong lớp không có ai muốn gần gũi thân thiết với cô.
Nhưng Mạnh Thanh Hạ tin tưởng cô, thậm chí đã từng nói với cô: "Thi Thi, đừng để ý đến mấy tin đồn nhảm đó, thanh giả tự thanh, tớ tin tưởng cậu!"
* thanh giả tự thanh: trong sạch tự mình biết, ý nói người ngay thẳng trong sạch thì cho dù bị nói xấu, vu oan cũng không cần phải giải thích hay thanh minh mà sự thật sẽ được phơi bày, người khác sẽ nhìn ra sự trong sạch và ngay thẳng của mình
Sự tin tưởng này, Vân Thi Thi chưa từng có cơ hội nói lời cảm ơn.
Vì vậy, đây chính là một trong những mục đích mà cô tham gia bữa tiệc tối nay.
"Trước giờ vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu, hy vọng cậu sẽ thích món quà này, đây là đồ mình tự tay làm!"
Nói xong, cô mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Gia Ngạn còn muốn đuổi theo giải thích, nhưng Vân Thi Thi hoàn toàn không thèm để mắt tới anh ta.
Mạnh Thanh Hạ nhìn cô rời đi, khóe miệng cong lên vui vẻ.
Lần họp lớp này, anh ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Ít nhất cũng đã có thể đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm thuở thanh xuân.
Ít nhất là đã cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng.
Anh ta cúi đầu nhìn món quà Vân Thi Thi đưa, đầu Ng'n t vuốt phẳng, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt.
Tiếu Tuyết đi đến, cười hỏi: "Lớp trưởng, mở ra thử xem Thi Thi tặng cậu cái gì?"
"Đi ra chỗ khác đi." Anh ta cười mắng, đẩy cô ấy sang một bên.
Tiếu Tuyết nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta, lại thấy hốc mắt ươn ướt của anh ta, không khỏi kinh ngạc: "Lớp trưởng, không phải là cậu thầm mến Thi Thi chứ?"
"Đâu có!" Mạnh Thanh Hạ nhíu mày.
"Chắc chắn là có!"
Cứ như vậy vui đùa ầm ĩ một hồi.
Sau đó, nhân viên phục vụ đưa hóa đơn đến, Đỗ Gia Ngạn nhận lấy, nhìn chằm chằm lên hóa đơn, tổng chi phí là 510 vạn!
Hai mắt anh ta suýt nữa hoa lên, hai chân mềm nhũn, gần như ngã ngửa.
Hoàng Lệ Lệ cũng chen đến, vừa nhìn thoáng qua đã sợ đến mức mặt mày xa xẩm!
Trời ạ! 510 vạn, số tiền này đủ để mua đến mấy cái túi xách GUCCI đấy!
...
Mạnh Thanh Hạ đi ra khỏi câu lạc bộ tư nhân, ngồi lên xe, mở hộp quà ra.
Là một tấm ảnh tốt nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc