Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 455

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trên thực tế, câu lạc bộ tư nhân phải chịu tổn thất không nhỏ về mặt hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Giá đất xa xỉ, trang hoàng xa hoa, mỗi món đồ dùng để trang trí bên trong câu lạc bộ đều là đồ cổ mà Vương Xuyên Đức hao tâm tổn trí thu thập về.
Nhưng câu lạc bộ có thể tiếp tục duy trì việc kinh doanh chủ yếu vẫn là dựa vào mối quan hệ với một số người máu mặt.
Vương Xuyên Đức vừa đi vào cửa, nhìn thấy một bãi lộn xộn trước mặt thì không khỏi nhíu chặt mày.
Ông đứng ở đó, bày ra dáng vẻ chủ nhà tôn quý.
Đỗ Gia Ngạn nhìn thấy ông, trên mặt lập tức hiện lên vẻ nịnh nọt: "Thì ra là giám đốc Vương!"
Vừa rồi trước mặt Mộ Nhã Triết anh ta còn giơ tay múa chân ra vẻ hống hách, bây giờ đứng trước mặt Vương Xuyên Đức lại khúm núm, cúi đầu khom lưng như thể một con chó đang vẫy đuôi trước mặt chủ.
Anh ta lập tức đưa tay xoa xoa ống quần, cung kính duỗi tay về phía Vương Xuyên Đức.
Vương Xuyên Đức liếc mắt nhìn bàn tay đang chìa ra của anh ta, lại đưa mắt đánh giá anh ta một chút, nhìn thấy nước canh dính đầy trên quần áo anh ta, dáng vẻ vô cùng chật vật thì không khỏi nhíu mày, nhưng ngay cả tay cũng không muốn đưa ra để bắt tay với anh ta.
"Giám đốc Vương, không biết ông còn nhớ tôi không?"
Đỗ Gia Ngạn nhún nhường, ăn nói rất cẩn thận.
"Anh là?"
"Cha tôi là Đỗ Bác Hùng, tôi là con trai ông ấy, Đỗ Gia Ngạn!"
"Đỗ Bác Hùng?"
Vương Xuyên Đức trầm ngâm một hồi, nhướng nhường mày, hình như có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ lắm.
Trong giới thượng lưu, mỗi ngày ông gặp gỡ bao nhiêu nhân vật có máu mặt, một nhân vật nhỏ nhoi như Đỗ Bác Hùng đương nhiên không khiến ông để trong lòng.
Cái tên này thật sự có phần quen thuộc, nhưng nhà họ Đỗ cùng lắm chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, cũng chưa tính là gia đình giàu có gì, bởi vậy Vương Xuyên Đức không để trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu.
Đỗ Gia Ngạn thấy ông im lặng thì khó tránh khỏi ngượng ngùng buông tay xuống, cảm thấy mặt nóng lên, Vương Xuyên Đức ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, anh ta cảm thấy thật là mất mặt!
Hoàng Lệ Lệ thấy có người tới, trong lòng thầm nhủ, vừa nhìn đã thấy người đàn ông trung niên này có khí chất nổi bật, xem ra là người có máu mặt, thậm chí ngay cả Đỗ Gia Ngạn bình thường kiêu ngạo hống hách cũng phải cúi đầu nịnh nọt, chắc hẳn là người vô cùng có quyền thế!
Vì vậy, cô ta lập tức luống cuống tay chân chỉnh đốn lại tóc tai hỗn độn, nâng váy đi qua, đến trước mặt Vương Xuyên Đức mỉm cười, tự cho là quyến rũ hấp dẫn nháy mắt với Vương Xuyên Đức, học theo Đỗ Gia Ngạn chào một câu: "Xin chào, giám đốc Vương! Tôi là bạn gái của Đỗ Gia Ngạn, tên là Hoàng Lệ Lệ."
Trên mặt cô ta là nụ cười cung kính, trong lòng lại đang oán thầm: thân phận người đàn ông này dường như còn lợi hại hơn Đỗ Gia Ngạn rất nhiều thì phải?
Nếu không tại sao ngay cả Đỗ Gia Ngạn cũng ra sức nịnh bợ, cứ như thể muốn bám lấy ông ấy như vậy?
Cô ta chắc chắn đây phải là một người có địa vị.
Vương Xuyên Đức cũng không thèm nhìn cô ta.
Ông là người hiểu biết sâu rộng, lăn lộn trong giới thượng lưu, những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ như Hoàng Lệ Lệ cũng không phải là ít!
Chỉ cần nhìn một cái cũng biết là loại người gì.
Loại phụ nữ như vậy lấy tư cách gì mà đòi nói chuyện với ông?
Bởi vậy ông không thèm để cô ta vào mắt, hoàn toàn lơ đi sự nịnh bợ của Hoàng Lệ Lệ, coi cô ta như không khí.
Trên mặt Hoàng Lệ Lệ không tránh khỏi xấu hổ.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta lại bị Vương Xuyên Đức bày ra bộ mặt lạnh nhạt không thèm để mắt đến, đương nhiên là cảm thấy vô cùng mất mặt!
Xem ra thân phận của vị giám đốc Vương này còn cao quý hơn cả tưởng tượng của cô ta.
Thế cho nên mặc dù ông tỏ ra xa cách lạnh nhạt thì Đỗ Gia Ngạn vẫn cứ tươi cười hớn hở mà chào đón ông, hẳn là một nhân vật không thể đắc tội được.
Đỗ Gia Ngạn càng ra sức cười nịnh bợ.
"Sao lại thế này?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Sao lại thế này?"
Vương Xuyên Đức đi vào phòng bao, giữa một đám người đang đứng lộn xộn thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi yên ở giữa, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, sắc mặt âm trầm, chỉ chăm chú ngắm nghía chiếc ly đế cao trong tay, không hề quan tâm tới bất kỳ ai khác.
Trong lòng ông liền cảm thấy không vui.
Cao Nam được Tiếu Tuyết dìu đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Xuyên Đức, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
"Ơ... Cậu họ..." Cao Nam sửng sốt.
Cậu họ?
Cách xưng hô của Cao Nam lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.
Đặc biệt là Đỗ Gia Ngạn, anh ta mở to cả hai mắt, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ không vui: "A! Chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi! Tôi nói cho anh biết, vị này chính là tổng giám đốc Vương của Vạn Kha, anh cũng đừng có chột mắt mà nhận là họ hàng!"
"..." Cao Nam lạnh lùng nhìn anh ta, mặc kệ anh ta mà đi tới trước mặt Vương Xuyên Đức.
Đỗ Gia Ngạn đang muốn ngăn cản anh ta thì lại thấy sắc mặt Vương Xuyên Đức thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cao Nam, sao cháu lại ở đây?"
Vương Xuyên Đức vừa mở miệng, lập tức khiến cho Đỗ Gia Ngạn kinh hãi đến mức chân cũng mềm nhũn, cả người cứng ngắc tại chỗ, biểu cảm nghẹn họng trân trối nhìn rất buồn cười.
Cái gì?
Tại sao bạn trai của Tiếu Tuyết lại gọi giám đốc Vương là cậu họ?
Vấn đề là, Vương Xuyên Đức quả thật là cậu họ của anh ta?
Khoan đã...
Bạn trai của Tiếu Tuyết tên là Cao Nam?
Mà ở bên cạnh, Hoàng Lệ Lệ cũng bị tình cảnh này khiến cho mất hết hồn vía.
Sau khi Cao Nam đi vào, toàn bộ sự chú ý của cô ta đều tập trung trên người Vân Thi Thi, vì vậy cô ta cũng không hề quan tâm bạn trai của Tiếu Tuyết có thân phận hay lai lịch như thế nào.
Nhưng mà... Cao Nam này vậy mà lại là họ hàng thân thích của tổng giám đốc Vương?
Trong lòng Hoàng Lệ Lệ lo sợ bất an.
Nghĩ đến vừa rồi cô ta đắc tội Cao Nam, mà người này dường như có lai lịch không hề đơn giản, sau này có thể sẽ tính sổ cô ta không?
Càng nghĩ, Hoàng Lệ Lệ lại càng lo lắng không yên, lo sợ nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn, thấy mặt anh ta cũng trắng bệch.
"Bạn gái cháu tham gia họp lớp, cháu đi cùng cô ấy."
Cao Nam giải thích.
Trên mặt Vương Xuyên Đức không có biểu cảm gì, chỉ là sắc mặt đã dịu hơn một chút so với lúc nãy đứng trước mặt Đỗ Gia Ngạn.
Lại nói đến quan hệ giữa Vương Xuyên Đức và Cao Nam, Cao Nam phải gọi ông một tiếng "cậu họ" là bởi vì Vương Xuyên Đức là cháu của ông ngoại Cao Nam. Mẹ của Cao Nam gọi ông là anh họ.
Trước kia Vương Xuyên Đức đi theo con đường chính trị, sau đó lại lui xuống đầu tư vào kinh doanh, dựa vào mối quan hệ rộng rãi nên việc làm ăn thuận lợi, thành lập Vạn Kha, sau đó sản nghiệp và địa vị cũng tăng lên, tiếng tăm lừng lẫy.
Đối với đứa cháu họ này, trước giờ ông vẫn luôn tiếc rèn sắt không thành thép*, vốn là muốn nhân lúc Cao Nam còn trẻ mà đưa anh ta vào quân đội mài dũa, chỉ tiếc mẹ Cao Nam quá nuông chiều con trai, không chịu thuận theo đề nghị của Vương Xuyên Đức, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, làm sao bà có thể để nó vào quân đội chịu khổ?
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: xuất phát từ lòng quan tâm nên có yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
Vương Xuyên Đức cũng vì thế mà từ bỏ ý định.
Đối với Cao Nam, Vương Xuyên Đức luôn rất nghiêm khắc, bởi vậy dù ở trước mặt mọi người, ông nói chuyện với Cao Nam cũng có vẻ mặt rất nghiêm trang, lời nói cũng rất nghiêm nghị.
"Đây là có chuyện gì?"
Vương Xuyên Đức nhìn cảnh tượng bừa bãi trong phòng bao, lớn tiếng hỏi.
Cao Nam lườm Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ một cái, cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì.
Con cháu một gia đình có danh tiếng như nhà họ Cao lại đi đánh nhau với con trai một nhà giàu mới nổi, loại tin đồn này lan truyền ra ngoài thì rất khó nghe.
Vì thế anh ta nói: "Ừm... Chỉ là hiểu lầm thôi ạ!"
"Đúng đúng đúng! Tổng giám đốc Vương, tôi và anh Cao chỉ là hiểu lầm một chút thôi!" Đỗ Gia Ngạn lập tức cúi đầu khom lưng phụ họa theo, lập tức phủi sạch trách nhiệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc