Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 451

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cho tới nay, Hoàng Lệ Lệ vẫn coi Vân Thi Thi là kình địch.
Từ thời đại học đến bây giờ vẫn vậy.
Hoàng Lệ Lệ nhìn bề ngoài rất khách sáo với Vân Thi Thi, nhưng không biết sau lưng thì sỉ nhục như thế nào.
Trong trường học, lời đàm tiếu liên quan đến Vân Thi Thi, còn không phải đều do Hoàng Lệ Lệ truyền bá ra sao.
Người trong lớp đều ngầm hiểu, đều biết chuyện này, nhưng lại lười vạch trần.
Vân Thi Thi thấy ánh mắt mọi người giữ kín như bưng, hơi nhếch môi: "Hoàng Lệ Lệ, cô đừng đánh đồng cô và tôi với nhau."
"Có ý gì?"
"Cô thích hàng xa xỉ, là bởi vì nó có thể vì mang đến mặt mũi cho cô. Chỉ có người rất tự ti, mới cần chi tiêu dè sẻn để mua hàng xa xỉ đến giữ thể diện?"
Một câu nói, nhưng lại trở thành tra hỏi.
Có lẽ là Vân Thi Thi có uống R*ợ*u, suy nghĩ nhất thời không sáng suốt, nên buộc miệng nói ra: "Giá trị của một người, không phải dựa vào dây chuyền đắt giá đeo trên người, mặc quần áo nhãn hiệu đắt tiền mà có thể nói rõ. Hôm nay là ngày họp lớp, không phải là nơi để cô khoe khoang *** cá nhân. Ai cũng biết cô yêu bạn trai của mình, ừm, đúng vậy. Đối với cô mà nói, có người bạn trai nhiều tiền, không chỉ có thể cảm thấy hãnh diện, còn có thể thỏa mãn tất cả hư vinh của cô. Nhưng nếu như anh ta không còn giàu có, rơi xuống đáy vực, cô còn có thể làm bạn bên cạnh anh ta sao?"
Trên mặt Hoàng Lệ Lệ hết xanh lại đỏ, không thể tự mình biện bạch.
Lòng hư vinh của cô ta, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Đêm nay, Hoàng Lệ Lệ ra sức khoe khoang, mọi người đều cảm thấy uể oải.
Vân Thi Thi nói ra lời này, làm cho Hoàng Lệ Lệ chột dạ vô cùng, cô ta theo bản năng liếc nhìn Đỗ Gia Ngạn ở bên cạnh, thì nhìn thấy ý tứ sâu xa trong mắt anh ta, lập tức mạnh miệng nói: "Mặc kệ Gia Ngạn giàu hay nghèo, tôi đều sẽ làm bạn một đời bên cạnh anh ấy!"
"Thật đường đường chính chính. Của cải chung quy không phải tiêu xài không bao giờ hết! Tôi cảm thấy phụ nữ, nên có sự nghiệp của chính mình, ít nhất là tôn trọng danh dự của mình, không phải sao?"
Tiếu Tuyết suýt chút nữa nhịn không được, vỗ bàn tán dương!
Thi Thi, quá tuyệt vời!
Lời này nói ra tiếng lòng của cô.
Vân Thi Thi cười nói: "Cô thích con người anh ta, hay là H*m mu*n tiền tài của anh ta, trong lòng cô rất rõ. Chỉ là, chuyện *** khi xưa giữa các người, có còn tiếp diễn hay phải dừng lại thì sao? Ngày hôm nay là ngày họp lớp, đừng có bày ra cảnh ái tình thấp kém của cô."
Mấy câu nói, khiến cho trong lòng Đỗ Gia Ngạn lẫn lộn đủ mùi vị.
Làm sao mà anh ta không rõ, đến tột cùng Hoàng Lệ Lệ H*m mu*n cái gì của anh ta!
Nhưng mà khi Hoàng Lệ Lệ bị vạch trần, trong lòng anh ta lại có một phen cảm thụ khác!
Ngẫm lại ngày hôm nay, Hoàng Lệ Lệ vì muốn chống đỡ cái gọi là mặt mũi, liền tiêu xài phun phí đi mấy triệu của anh ta.
Nếu thật lòng yêu anh ta, sẽ tiêu xài như vậy sao?
Lẽ nào mặt mũi còn muốn quan trọng hơn anh ta à?
Bỗng nhiên Đỗ Gia Ngạn lạnh mặt.
"Hừ! Vân Thi Thi, nói trắng ra, cô chính là đố kị tôi thôi!" Hoàng Lệ Lệ không cam lòng đáp.
"Đúng vậy, Vân Thi Thi, không phải là cô đố kị Hoàng Lệ Lệ, mới nói như vậy chứ?" Một bạn học nữ khác chê cười nói.
"Có người đỏ mắt, phát bệnh đấy!"
"Hoàng Lệ Lệ lập tức phải gả vào nhà giàu, lúc này người nào đó đang ước ao, trái tim đều muốn xuyên thủng rồi!"
Trên sân nhất thời giương cung bạt kiếm.
Hoàng Lệ Lệ oán hận lườm cô, nghiến răng nghiến lợi.
"Đố kị? Tôi đố kị cô cái gì? Trên người cô có cái gì tốt để tôi phải đố kị?" Vân Thi Thi rất hứng thú hỏi ngược lại.
Đố kị vẻ đẹp của cô ta sao?
Hay là đố kị cô ta có bạn trai gọi là con nhà giàu?
Chẳng qua là cô cảm thấy Hoàng Lệ Lệ rất đáng thương
Chính là một bình hoa, ngoại trừ có gương mặt xinh đẹp, tất cả đều trống rỗng, chỉ có thể dựa vào bạn trai con nhà giàu để chứng minh mình còn sót lại một chút giá trị!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếu Tuyết "Xì" một tiếng, quái gở bắt chước Hoàng Lệ Lệ nũng nịu nhấn mạnh nói: "Gia Ngạn nhà cô, có chỗ nào so được với bạn trai Thi Thi, bạn trai Thi Thi quả thực là nam thần, vừa cao vừa đẹp trai!"
Hoàng Lệ Lệ lại xem thường, vẻ mặt khinh bỉ: "Đẹp trai thì có thể làm gì? Làm sao có thể so được với Gia Ngạn chúng ta, Gia Ngạn chúng ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đỗ, dù sao cũng là người có xuất thân, người bạn trai kia của cô ta chỉ là một viên chức nhỏ, có cái gì tốt mà đắc ý?"
Lời cô ta vừa nói, đúng là không trải qua đại não cân nhắc.
Đỗ Gia Ngạn nghe được, cau mày.
Nếu vừa rồi không có mấy câu nói kia của Vân Thi Thi, Hoàng Lệ Lệ nghe, đúng là không có gì.
Nhưng mà Vân Thi Thi vừa mới nói, Hoàng Lệ Lệ ở cùng với anh ta, hay là coi trọng xuất thân của anh ta thôi.
Lại nghe lời Hoàng Lệ Lệ vừa nói ra khỏi miệng, khó tránh khỏi làm cho tâm tình anh ta rất phức tạp.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự như Vân Thi Thi từng nói, đơn giản là vừa ý gia thế của anh ta.
Vân Thi Thi nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy vai Mộ Nhã Triết: "Đẹp trai sao có thể vô dụng? Chung quy phải vì đời kế tiếp mà cân nhắc."
Ngẫm lại Hữu Hữu, cộng thêm Tiểu Dịch Thần, trong lòng Vân Thi Thi tràn đầy hạnh phúc.
Tiếu Tuyết "Hì hì" nở nụ cười, lời này của Vân Thi Thi cũng quá độc.
Nghĩa bóng, là đang giễu cợt gien của Đỗ Gia Ngạn không bằng Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết không nhịn được nặn nặn gò má của cô, trong mắt đều là cưng chiều.
Vẻ mặt Đỗ Gia Ngạn có chút không nhịn được.
Hoàng Lệ Lệ cũng thấy lúng túng, nhưng mà không thể nào cãi lại.
Quả thực, dung mạo Đỗ Gia Ngạn không thể nói là xấu xí, nhưng mà đứng chung một chỗ cùng Mộ Nhã Triết, so sánh, quả thực bị chìm xuống đáy vực.
Căn bản không thể so sánh.
Hoàng Lệ Lệ cũng chỉ có thể tự an ủi mình, đẹp trai có ích lợi gì? Có tiền là được.
Vân Thi Thi đỡ trán, đột nhiên cảm giác thấy đầu có chút nặng: "Tôi đi rửa tay một lát."
Dứt lời, đứng lên, rời khỏi phòng khách.
Người vừa mới đi, Hoàng Lệ Lệ liền khó chịu ném chiếc đũa trên bàn, hiển nhiên trong lòng rất không thoải mái, ôm hai tay, sinh hờn dỗi.
"Lệ Lệ, cô đừng nóng giận, đừng tìm loại người bình thường như vậy mà tính toán! Cô ta đang đố kị cô đấy!"
"Đúng vậy đó! Khẳng định là cô ta đố kị cô có người bạn trai tốt! Cô đừng nóng giận, Lệ Lệ..."
Một bên, mặt mũi Đỗ Gia Ngạn cũng khó coi tới cực điểm, nhưng cũng không giống như ngày thường, luống cuống tay chân an ủi cô ta.
Chờ nửa ngày, cũng không thấy anh ta đến an ủi.
Hoàng Lệ Lệ có chút không thể tưởng tượng nổi lườm anh ta, thấy anh ta im lặng, nhíu mày lại, khó chịu nói: "Gia Ngạn!"
"Hả!?" Đỗ Gia Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, như là đang tức giận.
"Tại sao anh không nói chuyện? Không phải anh thật sự tin chuyện cô ta nói, gây xích mích ly gián chứ?"
Hoàng Lệ Lệ hừ lạnh: "Vân Thi Thi còn có mặt mũi nói, cái gì mà! Lời nói đến mức êm tai, chính mình còn không phải như vậy!"
"Lệ Lệ, cô đừng làm loạn nữa."
Mạnh Thanh Hạ nhanh chóng đến giảng hòa, vừa dứt lời, Tiếu Tuyết liền khó chịu hỏi ngược lại: "Thi Thi thế nào?"
"Chút chuyện đó của cô ta, mọi người đang ngồi ở đây trong lòng đều rất rõ ràng!"
Hoàng Lệ Lệ cũng phát hỏa: "Luôn mồm luôn miệng gây xích mích giữa tôi cùng Gia Ngạn, nói tôi H*m mu*n của cải của anh ấy! Nhưng cô ta thì sao? Tự cho là đúng! Chuyện xưa của cô ta, tất cả mọi người đều biết!"
"Lệ Lệ!" Mạnh Thanh Hạ có chút không nhìn nổi, mở miệng nhắc nhở cô ta một câu, đừng nên làm cho tình cảnh quá huyên náo khó nhìn.
Nhưng mà rốt cuộc Hoàng Lệ Lệ lại ỉ vào được sủng mà kiêu, từ sau khi leo lên Đỗ Gia Ngạn, có ai dám cho cô ta xem sắc mặt như vậy, cũng đơn giản không nể mặt mũi, ngả bài đến cùng rồi!
"Này!"
Hoàng Lệ Lệ mở to mắt về Mộ Nhã Triết.
Người phía sau lạnh lùng ngước mắt lên, nhíu mày.
"Thế nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc