Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 450

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nghĩa bóng, là Đỗ Gia Ngạn mạnh miệng nói trước, anh chỉ là "Không cẩn thận" chọn một bình R*ợ*u ba triệu mà thôi.
Lời ít mà ý nhiều, một lời bắn trúng chỗ đau.
Vân Thi Thi bị câu nói của Mộ Nhã Triết chọc cười, cố nén cười khiến cho bả vai run run.
Đỗ Gia Ngạn không thể đặt xuống sĩ diện, cố chấp chống đỡ: "Không trả nổi? Anh nghĩ tôi là anh sao? Nếu tôi nói như vậy, sao lại có đạo lý không trả nổi?"
"Nếu cậu Đỗ đã nói như vậy, vậy thì mời bạn gái anh đừng lấy ra tính cách không phóng khoáng đó." Mộ Nhã Triết nói.
Tiếu Tuyết nhịn không được, bật cười "Hì hì".
Hoàng Lệ Lệ nhất thời không nhịn được, suýt nữa phát tác.
Đỗ Gia Ngạn ẩn nhẫn tức giận, đè lại bờ vai của cô ta, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh.
Mặc dù Hoàng Lệ Lệ bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không cố nén giận: "Quên đi! Dù sao ba triệu đối với Gia Ngạn nhà tôi mà nói bất quá chỉ là chút lòng thành!"
Đây là dự định phùng má giả làm người mập, cố chấp chống đỡ!
Cả đám bạn học nữ hoàn toàn hâm mộ nhìn Hoàng Lệ Lệ, câu được người bạn trai giàu nứt đố đổ vách.
Khương Lê lại có chút hối hận, không nên tới tham gia họp lớp.
Cái gì mà họp lớp, rõ ràng chính là Hoàng Lệ Lệ muốn khoe khoang mình câu được một người đàn ông tốt!
Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, Hoàng Lệ Lệ mặt mày hớn hở, Đỗ Gia Ngạn ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng góp vào vài câu.
Tự nhiên, vung tròn được tình cảnh suýt chút nữa mất mặt trở về.
Hai người kẻ xướng người hoạ, bày ra dáng vẻ vô cùng ***.
Dần dần, đề tài liền chuyển tới trên hai người bọn họ.
Như là "Tại sao mọi người lại biết?" "Lúc nào kết hôn?" "Anh ta đối với cô rất tốt sao?" Vân vân.
Vân Thi Thi ngồi ở chỗ của mình, vừa uống R*ợ*u vừa tỉnh tỉnh mê mê nghe, đơn giản chính là tự bản thân Hoàng Lệ Lệ khoe khoang.
Có người nói, cô ta quen biết Đỗ Gia Ngạn ở quán bar.
Sau khi tốt nghiệp đại học, một lần vô tình, ở quán bar quen biết người đàn ông này, sau đó hai người nhất kiến chung tình, cùng tắm bể tình.
Sau khi hai người đi lại nửa năm, liền đính hôn. Hiện tại, cô ta đi làm ở công ty của cha anh ta, sống hỗn tạp như cá gặp nước.
Đối với Hoàng Lệ Lệ mà nói, phụ nữ, không cần có thành tựu lớn, chỉ cần gương mặt đẹp thì đủ để nắm giữ tất cả.
Mọi người ồn ào bày tỏ hâm mộ, Hoàng Lệ Lệ ngượng ngùng dựa sát vào người Đỗ Gia Ngạn, hờn dỗi.
Trên thực tế, vẻ mặt đó chính là đang nói, hâm mộ tôi sao? Đố kị tôi sao? Chị đây tìm được người đàn ông tốt chứ?!
Mọi người đều ra sức tâng bốc, dồn dập tán dương: "Ai nha, Lệ Lệ thật hạnh phúc, có bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền!"
"Hai người thật xứng đôi, trai xinh gái đẹp, quá xứng."
Hoàng Lệ Lệ thẹn thùng sẵng giọng: "Nào có, các bạn đừng quá đề cao mình!"
Tiếu Tuyết cùng Khương Lê không hẹn mà cùng nhau run lên, cả người nổi da gà.
Vẻ mặt Vân Thi Thi nhẹ như mây gió, tự nhiên thưởng thức điểm tâm, giống như không đếm xỉa đến.
Từ đầu đến cuối, cô không nói lời nào, chỉ là yên lặng nghe bọn họ nói chuyện trời đất, lại cảm thấy cái gọi là hợp lớp, càng thêm vô vị.
Ánh mắt của cô thỉnh thoảng rơi vào trên người Cao Nam.
Thấy Tiếu Tuyết cùng Cao Nam trò chuyện mặt mày hớn hở, trong lúc nhất thời, cũng có chút do dự.
Có lẽ ngày hôm nay có Mộ Nhã Triết ở đây, cho nên Cao Nam không nói năng quá khích với cô cái gì.
Cô ngáp một cái, Khương Lê đến gần căm giận nói: "Thực sự là tẻ nhạt! Người phụ nữ này rất thích là làm ra vẻ! Tôi thấy đúng là vô nghĩa."
Quả thực Khương Lê cực kỳ tự ti.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Khương Lê cực kỳ tự ti.
Cô ta cũng rất sĩ diện, nhìn dáng dấp đắc ý gió xuân của Hoàng Lệ Lệ, lại nghĩ tới người đàn ông của mình, thực sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phụ nữ rất tự ti, không có gì nở mày nở mặt như những người phụ nữ khác, mà chính mình lại trở thành hoàng kiểm bà*.
* Hoàng kiểm bà: thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Điểm tâm bắt đầu được bưng lên, mọi người vừa thảo luận, vừa nói về lịch sử phấn đấu của mình sau khi tốt nghiệp.
Các bạn học nữ cực kỳ hâm mộ chuyện tốt của Hoàng Lệ Lệ, từ một cô bé lọ lem thành quý phụ, các nam sinh lại có chút cảm giác tiếc hận.
Hoàng Lệ Lệ bày ra dáng vẻ khoe khoang, Vân Thi Thi lại có vẻ rất thờ ơ.
Hay là do uống hơi nhiều R*ợ*u, có chút nóng, cô hơi vén mái tóc lên, trên vành tai lóe lên ánh sáng óng ánh, không khỏi hấp dẫn chú ý của Tiếu Tuyết.
"Ô! Thi Thi, khuyên tai trên lỗ tai của cậu thật xinh đẹp!"
Tiếu Tuyết dẫn tới sự chú ý của Hoàng Lệ Lệ, cô ta cũng nhìn về phía lỗ tai Vân Thi Thi.
"Chẳng qua chỉ là một đôi khuyên tai bình thường mà thôi."
Hoàng Lệ Lệ thường xuyên lui tới các quầy hàng xa xỉ, nhưng cũng không đại biểu, cô ta biết nhìn hàng.
Cô ta không biết nhìn hàng, thế nhưng không có nghĩa người khác không biết nhìn hàng.
Tiếu Tuyết tinh tế nhìn, kinh ngạc mở miệng: "Tiffany "Bầu trời đầy sao". Quầy hàng chuyên bán trang sức bán với giá chín mươi chín vạn! Thi Thi, khuyên tai này thật phù hợp với cậu, cậu mang đúng là đẹp mắt!"
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Có người líu lưỡi: "Chín mươi chín vạn? Đắt như thế? Làm sao có thể chứ?"
Tiếu Tuyết không vui nói: "Bên trong cửa hàng chuyên bán trang sức nhà tôi có Tiffany, tôi thường đi dạo, còn có thể nhìn lầm sao?"
Hoàng Lệ Lệ lại càng giật mình, không thể tin nổi nhìn Vân Thi Thi, cảm thấy mình bị hạ thấp trầm trọng.
Trên tay cô ta đeo nhẫn kim cương, 3 Carat, cũng chỉ có bảy mươi vạn.
Đó chính là món quà quý giá nhất mà Đỗ Gia Ngạn tặng cho cô ta!
Một khuyên tai chín mươi chín vạn, không khỏi quá xa xỉ rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Lệ Lệ khinh thường hừ một cái: "Tôi thấy chắc là hàng loại A thôi! Làm sao có thể là đồ thật chứ? Thi Thi, không phải tôi nói cô, chẳng qua chỉ là tham dự họp lớp, cô đâu cần đi mua hàng loại A để ra vẻ? Không phải cô mang chín mươi chín vạn mua hàng loại A, thì có thể rêu rao khắp nơi!"
Tiếu Tuyết châm biếm nói: "Hàng loại A? Thế này sao lại là hàng loại A? Tôi thấy là đồ thật đó, bởi vì tôi đặc biệt yêu thích kiểu dáng này, luôn muốn mua nó!"
Nhà họ Tiếu cũng có tham gia vào thị trường bách hóa, dưới danh nghĩa cũng có nhiều quầy hàng chuyên bán hàng xa xỉ.
Nếu cô ấy nói là hàng thật, vậy thì là hàng thật.
Vẻ mặt Hoàng Lệ Lệ hơi đổi, Tiếu Tuyết lại tiếp tục chế giễu: "Cô cho rằng Thi Thi là cô sao? Đến trường thì chuyên môn dồn ép mình mua hàng loại A. Những chiếc túi LV, CUCCI kia muốn giả bao nhiêu thì giả bấy nhiêu, cô đã xem như báu vật! A!"
Mấy câu nói không chút lưu tình, gương mặt Hoàng Lệ Lệ đỏ bừng lên, như ăn phải con ruồi: "Tiếu Tuyết, cô chớ có nói nhảm, tôi nào có mua hàng loại A, đó đều là hàng thật!"
"Cô đã quên, nhưng mà tôi chưa quên. Đừng tưởng rằng dùng túi LV, CUCCI liền có thể giả làm mỹ nữ nổi tiếng, ném người ૮ɦếƭ."
Tiếu Tuyết nói rõ từng chữ một.
Quả thực mặt mũi Hoàng Lệ Lệ bị ném bỏ một cách không thương tiếc, nhưng còn cố gắng chống chế, không kiên nhẫn nói: "Nếu là hàng thật, tôi không tin Vân Thi Thi có thể mua được khuyên tai chín mươi chín vạn! Không phải hàng loại A thì có thể xem là hàng thật sao? Cô ta mua được à? Tôi thấy chính là hàng loại A rồi, Tiếu Tuyết, cô là bạn thân của Thi Thi, tình cảm giữa cô và cô ta rất tốt, tự nhiên muốn thay cô ấy nói chuyện rồi!"
Mùi thuốc S***g lại lan tràn một lần nữa.
Cả đám người cứng đờ ngồi tại chỗ, tư thế và vẻ mặt xem ra rất cứng ngắc, rất không dễ chịu, phỏng chừng bọn họ cũng không quen cảnh tượng như vậy.
Quá lúng túng.
Ánh mắt mọi người đáng giá qua lại giữa Vân Thi Thi cùng Hoàng Lệ Lệ, hai bên không cần nói cũng biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc