Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 448

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Biết điều?"
Hoàng Lệ Lệ xì một tiếng khinh bỉ: "A! Một viên chức nhỏ, không biết điều một chút, còn muốn cao bao nhiêu điều? Thi Thi, không phải tôi nói cô, bạn trai cô ngoại trừ có gương mặt đẹp đẽ, cái khác cũng không có gì. Cô đáng được thứ càng tốt hơn!"
Đẹp trai có ích lợi gì?
Hoàng Lệ Lệ thừa nhận, Mộ Nhã Triết là người đàn ông vô cùng đẹp trai, nhưng mà đẹp trai có thể coi như cơm ăn sao?
Gia thế, bối cảnh không tốt có ích lợi gì?
Đỗ Gia Ngạn có thể cho cô ta của cải, địa vị, nhìn cuộc họp mặt bạn học liền biết!
Khi bọn họ biết được bạn trai của cô ta là chủ tập đoàn Đỗ thị, thưởng thức những sắc mặt nịnh hót kia, lòng hư vinh được an ủi rất lớn!
Có thể thấy được, có ai đi nịnh hót Vân Thi Thi không?
Bởi vì bạn trai của cô đẹp trai, nhưng chỉ là một viên chức nho nhỏ.
A!
Xã hội hiện nay, có quyền thế, mới là con đường duy nhất.
Hoàng Lệ Lệ nói như vậy, là nói rõ muốn dỡ bỏ đài của Mộ Nhã Triết!
Tầm mắt Mộ Nhã Triết trở nên bới móc, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người cô ta, bỗng nhiên nghiềm ngẫm nở nụ cười.
"Hát hí kịch đủ rồi sao?"
Lần đầu tiên anh lên tiếng, âm thanh lạnh lẽo rất có từ tính, lộ ra mấy phần tùy tiện tà mị cùng bướng bỉnh.
Ngoài dự đoán của mọi người, rất êm tai.
Âm thanh này, tà mị như lan, nghe quả thực tê dại tận xương!
Hoàng Lệ Lệ run lên, có chút khó tin mở to mắt nhìn anh.
Người đàn ông này, lại dám nói chuyện với cô ta như thế?
Cô ta đang muốn chế nhạo.
Thì thấy Mộ Nhã Triết đùa bỡn ly cao cổ trong tay, rủ mắt xuống, chậm rãi nói: "Cô, chẳng qua chính là muốn nhìn dáng vẻ tôi cúi đầu khom lưng nịnh hót bạn trai cô, không phải sao?"
Một lời đâm thủng.
Hoàng Lệ Lệ nhíu mày, trên mặt rất không thích.
Dừng một lúc, thấy anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đỗ Gia Ngạn, giọng điệu trong nháy mắt đóng băng: "Muốn tôi nịnh hót, vậy cũng nên nhìn, anh ta có tư cách này hay không!"
Nói tới đây, nên điểm đến mới thôi!
Từ lúc vào cửa anh không hề lên tiếng, đó là do anh xem những người này là thằng hề hát hí khúc, thưởng thức bọn họ hát hí khúc.
Nhưng mà Hoàng Lệ Lệ lại nói lời khiêu khích trong tình trạng này, không thể không nói, lá gan của cô ta thật sự rất lớn!
Tập đoàn Đỗ thị, thật không?!
Đối với tập đoàn nhỏ này, một chút ấn tượng anh cũng không có.
Nếu Đỗ Gia Ngạn luôn miệng nói biết anh, như vậy, có cơ hội, nên cẩn thận gặp gỡ nhà họ Đỗ thôi!
Sắc mặt Đỗ Gia Ngạn lúng túng đến cực điểm.
Người đàn ông này, thực sự là không biết trời cao đất rộng!
Đánh mặt Hoàng Lệ Lệ, không thể nghi ngờ cũng giống như đánh mặt anh ta.
Đỗ Gia Ngạn đang muốn lên tiếng, Mạnh Thanh Hạ nhanh chóng đứng ra hòa giải: "Tôi nói này, ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Vừa mở miệng, mùi thuốc S***g liền nặng như vậy! Lần này họp mặt bạn học, là do tôi khởi xướng, nói chung là tôi muốn tham gia họp mặt bạn học một lần cuối cùng! Hiếm khi thấy người đến đông đủ, mọi người nhường nhau một chút đi! Không nên làm cho huyên náo khó xử. Tôi khởi xướng hợp bạn học sơ trung, chỉ là muốn mọi người cùng nhau tụ hội lại, không có ý gì khác."
Mạnh Thanh Hạ một phen nói lên lời tự đáy lòng, nhận được hưởng ứng.
"Đúng vậy, không cần dùng mùi thuốc S***g nồng nặc như thế!"
"Hiếm khi Thi Thi nể mặt tham gia họp mặt, các người như vậy, sẽ dọa cô ấy bỏ chạy!"
"Đúng vậy đấy, Lệ Lệ, hoặc nhiều hoặc ít cô cũng nên cho lớp trưởng chút mặt mũi, lớp trưởng đã lên tiếng, chúng ta nhất định phải phối hợp!"
Trên thực tế, sớm có người thấy khó chịu sắc mặt khoe khoang của Hoàng Lệ Lệ.
Mọi người tốt nghiệp chưa được mấy năm, tất cả đều làm đến nơi đến chốn, ở trong xã hội kéo dài hơi tàn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ Tiếu Tuyết, bản thân có của cải hậu hĩ.
Tuy nhiên, lại không thấy Tiếu Tuyết khoe khoang cái gì?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Điều này cũng chẳng trách.
Gia cảnh Hoàng Lệ Lệ bần cùng, trước đây cũng từng bởi vì xuất thân nghèo khó mà bị người ta cười nhạo, bây giờ tìm được bạn trai có tiền, liền vội vã không dằn nổi muốn tìm trở lại mặt mũi, muốn nhờ vào đó mà hãnh diện.
Con người có lòng hư vinh, không gì đáng trách.
Nhưng tiếp tục như vậy, cuộc gặp gỡ bạn học hiếm thấy, khó tránh khỏi sẽ thay đổi vị.
Đỗ Gia Ngạn nhắc tới vài câu, cũng ngồi vào chỗ.
Bữa tiệc coi như mở màn.
Món ngon lần lượt được bưng lên.
Trên bàn đặt hai bình R*ợ*u đỏ quý báu, vừa nhìn, liền biết giá cả không ít.
Có người hỏi: "Lệ Lệ, R*ợ*u này nhìn thật là đắt, bao nhiêu tiền một bình thế?"
Hoàng Lệ Lệ nghe, nở nụ cười, trong lòng ước gì có người hỏi cô ta như vậy.
R*ợ*u này đúng là vật phẩm mà hầm R*ợ*u tư nhân Vĩnh Dạ cất giấu, lấy ra khoe khoang, dù sao cũng phải có người tâng bốc không phải sao?
Không phải vậy, thì rất nhàm chán.
Không chờ Hoàng Lệ Lệ mở miệng, Cao Nam đã lên tiếng trước: "Laffey 96 năm, quý mà không mắc, 3 vạn, thế nhưng mùi vị lại là cực phẩm."
Quý mà không mắc?
Hoàng Lệ Lệ âm thầm bĩu môi, người đàn ông này, khẩu khí đúng là rất lớn!
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói: "Đây là báu vật của hầm R*ợ*u, Laffey những năm này chia ra 82, 86, 96, 00, đều là niên đại đỉnh cấp."
"Tiếu Tuyết, bạn trai cô thật biết nhìn hàng."
Cao Nam nở nụ cười, khiêm tốn hàn huyên vài câu.
Laffey, anh ta phẩm nhiều lắm, nhấp một ngụm, là có thể biết được đó là niên đại nào.
Anh ta lại nói: "R*ợ*u đỏ đỉnh cấp tất nhiên là đựng trong vại nước lâu năm, đồng thời trải qua cách ủ R*ợ*u tỉ mỉ của chuyên gia, tuổi của cây nho đều có yêu cầu, có cửa hiệu R*ợ*u thậm chí ngay cả chọn cây nho đều muốn chọn từng chuỗi từng chuỗi, từng quả từng quả."
"Oa! Hiểu biết thật nhiều." Có người thở dài nói.
"Xem ra chị Lệ Lệ vì chiêu đãi chúng ta, đã bỏ ra vốn lớn."
"Hiếm khi mọi người mới họp mặt, tự nhiên tôi muốn bỏ ra nhiều tâm tư chiêu đãi!"
Đỗ Gia Ngạn hào phóng bắt chuyện: "Mọi người đừng câu nệ, tùy ý đi, muốn ăn cái gì cứ chọn thỏa thích, đêm nay, tôi làm chủ!"
Chọn thoả thích sao?
Mộ Nhã Triết tiện tay cầm lấy menu, lật vài tờ.
Thấy động tác lật thực đơn của anh, Đỗ Gia Ngạn xì mũi khinh bỉ, tùy tiện nói: "Muốn chọn cái gì, tùy ý! Đêm nay tôi làm chủ, mọi người cứ chơi thoải mái, không say không về!"
"Được!" Mọi người H**g phấn ồn ào.
Đôi mắt Mộ Nhã Triết lóe qua ý cười thâm thúy.
Nếu Đỗ Gia Ngạn đã nói tùy ý, như vậy anh há có thể vứt bỏ mặt mũi của anh ta?
Thế là, Mộ Nhã Triết lập tức gọi phục vụ, hỏi: "Nơi này của các anh có loại R*ợ*u tây gì?"
"Ha ha ha." Bỗng nhiên Đỗ Gia Ngạn "Xì" một tiếng, cười ra nước mắt.
Đây là lần đầu anh ta gặp được có người ở trụ sở tư nhân hỏi như vậy.
Chỉ có nhà quê mới hỏi như vậy!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tình cảnh nhất thời lúng túng, nhưng đều không hiểu Đỗ Gia Ngạn đang cười cái gì.
Người phục vụ lập tức khách khí nói: "Chào ngài, R*ợ*u tây nơi này của chúng tôi có Long Thiệt Lan, Brandy, Vodka..."
"Tôi nhớ, trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ có một cửa hiệu R*ợ*u."
"Đúng vậy, thưa ngài." Người phục vụ mỉm cười gật đầu.
"Cửa hiệu R*ợ*u có cất giấu một bình 62." Mộ Nhã Triết khẽ nói.
Anh vừa dứt lời, Đỗ Gia Ngạn lại không thể cười nổi!
Anh... Làm sao mà anh biết được, trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ có một cửa hiệu R*ợ*u!?
Quả thực, tiền thân của trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ là cửa hiệu R*ợ*u, sau đó được xây dựng thành trụ sở tư nhân.
Càng làm cho Đỗ Gia Ngạn kinh ngạc chính là, người đàn ông này, còn biết đến chi bảo mà Vĩnh Dạ cất giấu.
Người phục vụ mỉm cười nói: "Đúng vậy, thưa ngài."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc