Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 443

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tần Chu cố ý hù dọa cô, dừng một chút, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: "Sao bỗng nhiên em lại nhắc tới chuyện này?"
"Không có gì, chỉ tò mò chút."
"Loại người như Cao Nam, coi trọng một phụ nữ nào đó sẽ không từ thủ đoạn. Thi Thi, em nên biết cái giới giải trí này hỗn loạn ra sao, phải biết tự bảo vệ mình."
Tần Chu lần nữa cho cô một lời khuyên.
Vân Thi Thi cám ơn.
Cúp điện thoại, Vân Thi Thi nằm xuống ghế sa lon, rơi vào trầm tư.
Theo Tần Chu nói, Cao Nam này vô cùng phong lưu.
Bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao cậu ta lại muốn ở chung một chỗ với Tiếu Tuyết?
Với loại người như vậy mà nói, chỉ có hai loại! Một là người môn đăng hộ đối, sau khi hôn lễ, đôi bên có thể cùng khuếch trương tiền đồ của gia tộc. Còn loại còn lại, chính là phụ nữ cho hắn giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi! Bên tai Vân Thi Thi vẫn vang lên lời nói của Tần Chu.
Chẳng lẽ, Tiếu Tuyết là loại thứ nhất?
Cậu ta chẳng qua là kết hôn cho dòng họ, tại sao lại chọn Tiếu Tuyết?
Vân Thi Thi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, quyết định gọi điện hỏi trực tiếp Tiếu Tuyết.
Chí ít, cô muốn cho cô ấy biết bộ mặt thật của người đàn ông này.
Hôm sau chính là ngày họp lớp, Vân Thi Thi vốn không muốn đi.
Dù sao, đối với cô mà nói, họp lớp thật sự không có ý nghĩa gì.
Lớp trưởng ra nước ngoài thì sao?
Cậu ta ra nước ngoài liền muốn cả lớp phải đến chúc mừng nữa hay sao?
Lại nghĩ tới khi cô học đại học, người này còn hãm hại vu oan cho cô, bạn bè cùng lớp thì luôn hoài nghi, ơ thờ cô, cho nên đối với những người bạn này. Cô căn bản không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chỉ chỉ như người xa lạ mà thôi.
Nhưng vừa nghĩ tới Cao Nam và Tiếu Tuyết cũng sẽ tham gia, cô liền thấy lo lắng, vì vậy đã ra quyết định phải tới buổi họp lớp này.
Thời gian chính là bảy giờ tối hôm nay.
Vân Thi Thi đang loay hoay chọn trang phục thì Mộ Nhã Triết tới.
Mở cửa, trông thấy anh đang đứng tựa vào một bên, ánh mắt của cô lộ ra vẻ kinh ngạc, cộng thêm sự nghi hoặc: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh không thể tới sao?"
Mộ Nhã Triết chân dài lúc này đã bước vào trong phòng, nhìn thấy quần áo cô đang cầm trên tay, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ người cô: "Em phải ra ngoài?"
"Ừm."
"Đi đâu?"
"Có cuộc hẹn!"
Vân Thi Thi theo bản năng mở cửa ra.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức thay đổi.
Vân Thi Thi lại lên tiếng: "Là họp lớp hồi đại học!"
"Đi họp lớp?" Mộ Nhã Triết có chút hoài nghi: "Theo tính cách của em, chắc chắn sẽ không tới những nơi nhàm chán như vậy!"
Vân Thi Thi xui xẻo rồi.
Người đàn ông này, thực sự hiểu rõ cô đến vậy sao?
"Bởi vì..."
"Anh đi với em!" Mộ Nhã Triết không cho cô có cơ hội từ chối, nói luôn.
Vân Thi Thi khẽ nhăn mặt: "Anh đi?"
"Cùng em!"
Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều.
Trên thực tế, anh không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô.
Anh như vậy, mà cô thì có thời gian ra ngoài tụ họp?
Nếu đã như vậy, thì anh cũng phải đi với cô!
"Nhưng mà, những chuyện như vậy, sẽ rất nhàm chán, anh không sợ nhàm chán quá sao?"
Mộ Nhã Triết khẽ cong môi, nâng tay vén cọng tóc vương trên má cô, khẽ ngửi: "Có em ở đây, đi chỗ nào cũng sẽ không thấy nhàm chán nữa."
"Được rồi..." Anh đi cũng không sao.
Cao Nam cũng đi theo Tiếu Tuyết, vậy nên Mộ Nhã Triết có đi theo cô cũng chẳng là gì to tát.
"Nhưng có một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Phải biết khiêm tốn!"
"Khiêm tốn?" Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày: "Ý em là...?"
Vân Thi Thi cũng không muốn dài dòng: "Đừng làm gì quá đáng là được!"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô sở dĩ muốn tới chỉ là vì Tiếu Tuyết, những người khác, cô cũng không muốn giải thích nhiều.
"Được, anh nghe em!" Mộ Nhã Triết nói.
Vân Thi Thi lúc này mới hài lòng.
Nhưng trong lòng lại có hơi thấp thỏm.
Dù sao với những người bạn kia, cô cũng không có hảo cảm gì cho lắm. Chỉ mong khi tới đó, cô sẽ như người vô hình, không ai để ý tới, ăn xong bữa cơm sẽ về.
Mục đích chủ yếu vẫn là vì Cao Nam kia, tốt nhất là tìm cơ hội nói cho Tiếu Tuyết biết bản chất thật sự của người đàn ông này. Đó là cách tốt nhất!
Vân Thi Thi tới phòng thay đồ, muốn chọn một bộ váy nhẹ nhàng không quá nổi bật để không bị người khác chú ý.
Vì khiêm tốn, cô cố ý chọn mọt bộ trang phục màu trắng nhạt, kết hợp với thắt lưng.
Khi cô thay quần áo xong, đi ra cổng đã thấy Mộ Nhã Triết đi tới trước mặt, có chút bất mãn: "Em xem, mặc như vậy cũng được sao?"
"Em làm sao?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày một cái, hiển nhiên có chút không hài lòng: "Qúa khó coi!"
"Cũng không phải đi dự tiệc, chẳng qua chỉ là bạn bè tụ họp, không cần quá cầu kỳ, đơn giản là được rồi!" Vân Thi Thi đưa ra suy nghĩ của mình.
Mộ Nhã Triết nói: "Mặc dù vậy nhưng cũng phải trau chuốt một chút, em mặc như vậy..."
Nhìn thoại qua cứ như một học sinh trung học, không có khí chất chút nào.
"Nhưng những trang phục khác... đều quá lộ liễu. Là Tần Chu chọn cho em để tham gia những bữa tiệc lớn, mặc những thứ đó đi họp lớp, thật không thích hợp cho lắm."
Mộ Nhã Triết không tin, tự mình lên kiểm tra.
Nhưng quả thực đúng như lời Vân Thi Thi nói, những trang phục này, cái thì quá bắt mắt, không lộ lưng thì là lộ ***. Hoàn toàn không thích hợp.
Vì vậy anh liền chở cô tới một shop quần áo, đích thân chọn cho cô một bộ trang phục.
Đó là một chiếc váy áo màu đỏ thắm. Làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, dáng người yểu điệu, khiếm tốn nhưng không kém phần tao nhã. Đứng giữa đám đông mặc dù không quá suất xắc, nhưng chí ít cũng không bị ảm đạm phai mờ.
Vân Thi Thi khá hài lòng với nó.
Đã gần sáu giờ tối, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cùng nhau tới điểm hẹn.
Vì vậy cô đề nghị: "Chúng ta đón xe đi thôi?"
"Tại sao phải đón xe?"
Mộ Nhã Triết vô cùng khó hiểu, anh có xe, tại sao phải đi bắt xe làm gì?
"Nhưng... đó la xe thể thao."
Qúa phách lối rồi.
Mộ Nhã Triết bật cười: "Em cẩn thận như vậy làm gì?"
"Bởi vời..."
Vân Thi Thi ánh mắt rũ xuống, trong mắt hiện lên tia phức tạp, nhưng mà, lại không có ý giấu diếm, chỉ nói đơn giản: "Lúc đại học em bị người khác phỉ báng, nói em được người khác bao nuôi... cho nên, em không muốn người khác nhìn anh, hiểu lầm..."
Mặc dù cô luôn nói không quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng thật sự làm được như vậy sao?
Vừa nghĩ tới những con người đó, trong lòng cô lại có chút sợ hãi.
Những ngày tháng đó, đã để lại cho cô quá nhiều bi thương.
Mộ Nhã Triết nghe vậy, sắc mặt ngẩn ra, lại tự tay xoa tóc cô: "Bây giờ không giống vậy nữa."
"Ý anh là?"
"Có anh ở đây." Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng cười, trong mắt khó che đi sự cưng chiều...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc