Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 442

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộc Tịch rất nhanh đã đi tới.
Xe chở các cô dần đi chậm lại.
Tiếu Tuyết chứng kiến khu vườn của căn nhà, trên mặt tràn ngập vẻ thán phục: "Oa, đến vườn hoa cũng lớn như vậy! Trời ạ, đẹp quá đi mất, Thi Thi à, nơi này chính là nhà mới của cậu à?"
"Ừm, đúng vậy!"
Tiếu Tuyết vẻ mặt không thể tin nổi:
"Tớ nghe nói căn nhà này vẫn luôn không bán ra ngoài."
"Thật sao?"
Tiếu Tuyết nói: "Anh trai tớ lúc kết hôn, nhìn trúng căn nhà vườn này, muốn mua về làm phòng cưới. Gía của nó không đắt, nhưng tớ nghe rằng đó là dự án được giữ lại để kinh doanh bất động sản, không bán ra ngoài, căn nhà này, thậm chí còn khó mua hơn cả những căn nhà đắt đỏ khác. Thi Thi, cậu mua nó bao nhiêu vậy?"
"À... hình như khoảng mấy triệu..." Vân Thi Thi có chút mơ hồ.
Nói thật ra, toàn bộ ngôi nhà này đều là Mộ Nhã Triết mua cho cô, đến cả sổ đỏ cũng đứng tên cô luôn rồi.
Đúng ra là anh cho cô chứ chẳng phải mua nữa, vì vốn dĩ đó cũng là tài sản nằm trong túi anh, chỉ là một câu nói mà thôi.
"Anh trai tớ trước đây trả đến 100 triệu nhưng cũng chẳng mua nổi nó đâu..." Trên mặt Tiếu Tuyết tràn đầy ước ao, nhưng xen lẫn là cả sự tiếc nuối.
Vân Thi Thi nghe vậy thì có chút thất thần.
Sau đó, cô đưa Tiếu Tuyết đi thăm nhà lớn, Tiếu Tuyết thì đặc biệt yêu thích khu vườn kia, là con gái, nên đều thích sự lãng mạn, đó chính là lý do cô vô cùng thích mảnh vườn phủ đầy hoa ấy.
"Thi Thi, cậu thích trồng hoa vậy à?"
"Ừm, bởi vì mẹ tớ trước đây thích nhất là cây hoa hồng." Thi Thi đáp.
"Tớ thì thích nhất cây tường vi, nếu như tớ cũng có một khu vườn như vậy, tớ nhất định sẽ trồng kín nó toàn là tường vi, nhất định sẽ rất đẹp!" Tiếu Tuyết vừa nói vừa nhắm mắt mơ mộng, vẻ mặt ước ao.
Hữu Hữu đi mua đồ ăn đã về tới, nghe được tiếng cười đùa bên trong vườn hoa thì đi vào nhìn, liền thấy Vân Thi Thi cùng với Tiếu Tuyết ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa.
"Mẹ, dì Tiếu Tuyết!" Hữu Hữu khéo léo chào hỏi.
Tiếu Tuyết vừa thấy cậu, nhất thời bị vẻ đáng yêu lại pha lẫn chút nghiêm túc đó bắn trúng tim, tiến lên tóm lấy má cậu mà nhào lặn.
"Hữu Hữu, dì nhớ con lắm luôn! Cháu có nhớ dì không?"
Không có...
Thậm chí còn sắp quên mất dì là ai rồi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Hữu Hữu vẫn nở một nụ cười rực rỡ: "Nhớ!"
"Oa, thật đáng yêu quá đi mất, dì sắp bị cháu làm cho đau tim mất rồi!" Tiếu Tuyết ôm cậu chặt trong lòng: "Sau này dì nhất định phải sinh một đứa giống như cháu vậy..."
Vân Thi Thi bật cười.
Hữu Hữu khéo léo thoát khỏi lòng Tiếu Tuyết, tao nhã mỉm cười nói: "Dì, dì chơi vui vẻ, cháu đi làm cơm tối!"
"Hữu Hữu còn biết nấu cơm?" Tiếu Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng mà, đến lúc ăn cơm, khi cô ngồi trước một bàn ăn vô cùng phong phúc, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra ngoài.
Hữu Hữu vừa ngoan, vừa đáng yêu, lại còn biết làm cơm ngon như vậy.
Lại nghĩ tới mấy đứa em ở nhà, cũng cùng một lứa tuổi nhưng ngoài ăn uống và phá phách ra thì hầu như cái gì cũng không biết làm.
Không thể so sánh!
Thậm chí là không xứng để so sánh.
Tiếu Tuyết lại càng ao ước cùng ghen tị.
Thầm khen Thi Thi tốt số.
Vân Thi Thi bị vẻ mặt của cô chọc cho không thể ngồi yên được nữa: "Được rồi, sau này cậu cũng sinh một đứa như vậy là được mà."
"Thi Thi, nếu không, cậu cho Hữu Hữu nhận tớ làm mẹ nuôi đi." Tiếu Tuyết cắn tay, nước mắt lưng tròng.
"Không được!" Hữu Hữu kiên quyết cự tuyệt, ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật nói: "Cháu chỉ có một mẹ!"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếu Tuyết cố ý đùa cậu: "Hữu Hữu, nhận dì làm mẹ nuôi không phải tốt hơn sao?"
"Không được!" Hữu Hữu cười lém lỉnh: "Cháu chỉ có một mẹ, không thể nhận thêm ai khác!"
Tiếu Tuyết bị vẻ nghiêm túc đó của cậu chọc cho cười: "Được rồi được rồi, không trêu cháu nữa."
Sau khi ăn xong không lâu, Tiếu Tuyết liền rời đi.
Vân Thi Thi nhớ ra cái gì đó, liền gọi một cuộc điện thoại cho Tần Thuyền: "Tần Chu, cậu có đang bận gì không?"
"Rất bận!" Giọng nói của Tần Chu rầu rĩ, giống như người vừa mới tỉnh ngủ.
"..."
"Nói đi, có chuyện gì?"
"À... là như vậy." Vân Thi Thi suy nghĩ một chút: "Anh có biết công ty giải trí Tranh Quang không?"
Vân Thi Thi còn nhớ, Tiếu Tuyết có nói qua, mẹ của Cao Nam chính là tổng giám đốc của giải trí Tranh Quang, gọi là Cao Hi gì đó.
"Cao Hi Hi?"
Giọng nói Tần Chu kéo dài một chút.
Sau đó anh giới thiệu qua một lần.
Thì ra, giải trí Tranh Quang là nơi đào tạo minh tinh lớn thứ hai, chỉ sau công ty giải trí Hoàn Vũ.
Mà tổng giám đốc giải trí Tranh Quang, Cao Hi Hi, gia thế hiển hách, trong làng giải trí có địa vị không nhỏ, quen biết rộng rãi.
Sở dĩ nói Cao Hi Hi gia thế hiển hách, là bởi vì cha bà ta là một nhân vật vô cùng hiển hách.
Nhà họ Cao không giống với nhà họ Tống.
Nhà họ Cao có truyền thống trăm năm theo học, còn ông Tống lại là người có công lớn từ thời lập quốc.
Mà nhà họ Cao, cha của Cao Hi Hi là một nhân vật có lai lịch rất lớn. Có người nói, ông ta có vai vế ngang với ông Tống, tổ tiên đều là một trong tám đại tướng lĩnh. Lý Mục Chương lại là con rể của nhà họ Cao, sở dĩ ông ta có địa vị cao như bây giờ, chủ yếu là dựa vào quyền thế của nhà họ Cao.
Chính vì vậy, Lý Mục Chương rất sợ Cao Hi Hi, thậm chí con trai Cao Nam cũng theo họ Cao.
Đơn giản là Lý Mục Chương ở nhà họ Cao không có chút địa vị gì.
Những gì ông ta có ngày hôm nay, đối với nhà họ Cao chả là cái đinh gì hết.
Cao Hi Hi vô cùng cưng chiều đứa con này, vì vậy mới có tính cách bốc đồng ngày hôm nay!
Cao Nam được nổi danh là một tên ăn chơi trác táng, một tên thiếu gia phong lưu, những nữ nghệ sĩ của giải trí Tranh Quang, hầu như đều đã từng qua đêm với cậu ta.
Tần Chu nói: "Cao Nam này, rất kém cỏi. Hầu như những nữ nghệ sĩ của Tranh Quang đều do cậu ta bổ nhiệm. Cao Hi Hi không chỉ đơn giản là nuông chiều, mà là dung túng cậu ta vô độ!"
"..." Vân Thi Thi không nghĩ tới, bạn của Tiếu Tuyết lại là loại người như vậy.
"Nếu muốn đào lại những chuyện của cậu ta, thậm chí có thể viết thành một quyển sách mất!"
Cao Nam tính tình không rõ, đối với phụ nữ, chỉ là ba phút cuồng nhiệt, ngày hôm nay còn dỗ ngon dỗ ngọt, ngày thứ hai nếu cậu ta không vui, lập tức có thể đưa người đó ra đường ngay lập tức.
Nếu cậu ta mà coi trọng người phụ nữ nào, tuyệt đối sẽ phải có cho bằng được.
Nếu như người đó có ý phản kháng, chắc chắn sẽ bị cậu ta ép buộc bằng đủ thứ mưu hèn kế bẩn.
"Anh biết Lâm Vân chứ?"
"Ừm, thời gian trước rất hot..."
"Cô ấy bị Cam Nam bao dưỡng một năm, còn hứa hẹn với cô ấy, bồi dưỡng tài nguyên giúp cô ấy nổi tiếng. Còn quan hệ bây giờ của họ, chắc cũng cần nói nữa rồi!"
Vân Thi Ti cảm thấy rất tức giận.
Thì ra đó không những là một nam nhân cặn bã, mà còn là một tên phá hại.
"Nếu nhìn thấy cậu ta, em tốt nhất cứ tránh xa một chút. Tránh được chút nào thì hay chút ấy, nghe nói loại hình phụ nữ mà hắn thích rất phù hợp với em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc