Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 436

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc này Hữu Hữu có phần kinh hãi.
Cho dù thế nào cậu cũng không nghĩ tới, bản lĩnh của Tiểu Dịch Thần lợi hại như vậy, không biết là đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực mới luyện thành.
Còn tưởng rằng thằng nhóc kia chẳng phải là người nữa, thân thể nho nhỏ như vậy lại có thể hạ gục một tên côn đồ trưởng thành, thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Thì ra là vì đã trải qua huấn luyện đến ૮ɦếƭ đi sống lại ở trong doanh trại quân đội.
Hữu Hữu lại hỏi: "Sau đó thì thế nào?"
Tiểu Dịch Thần chu môi: "Thì nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lại trở lại doanh trại tiếp tục huấn luyện thôi."
"..." Hữu Hữu hoàn toàn cạn lời.
Nếu dựa theo tính tình của Vân Thi Thi mà nói, nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn là đau lòng vô cùng, nhất định sẽ sống ૮ɦếƭ không để cho cục cưng của mình đi chịu khổ như vậy.
"Huấn luyện trong quân đội vừa buồn tẻ vừa chán ngắt, hơn nữa còn rất tàn khốc. Ở đó không có thắng thua, chỉ có sống và ૮ɦếƭ."
Tiểu Dịch Thần nói xong, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh. Mặc dù gian khổ như vậy nhưng cậu nhóc không hề cảm thấy quyết định của cha để cho cậu vào doanh trại quân đội là sai lầm.
"Trước kia anh không hiểu, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rồi. Cha từng nói, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, bất kể là quy tắc gì cũng đều là do kẻ mạnh quyết định! Cho nên, anh muốn làm một người mạnh mẽ, như vậy có thể bảo vệ người nhà thật tốt!"
Cá lớn nuốt cá bé, quy tắc là do kẻ mạnh quyết định!
Trước kia, cậu không hiểu, cho nên cảm thấy quyết định của cha quá mức tàn nhẫn, khiến cậu nhiều lần suýt mất mạng.
Nhưng mà hiện giờ, cậu đã hiểu rồi!
"Cho nên, có đôi lúc anh thật sự rất hâm mộ em."
Hữu Hữu nâng mắt, nhìn người kia với vẻ khó tin.
Tiểu Dịch Thần nói hâm mộ cậu sao?
Đó là cậu nhóc kia không biết, bảy năm này cậu đã trải qua như thế nào.
Nếu như biết, chắc chắn sẽ không thể nói như vậy.
Một lát sau, Mộ Nhã Triết nhận được điện thoại, vội vàng quay về công ty.
Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần đi tắm, còn Hữu Hữu vẫn ở lại trong thư phòng, phê duyệt tất cả các email lúc trước chưa xử lý xong.
Lý Hàn Lâm gọi điện tới, nói là đã điều tra xong.
"Nhóm Sói Bạc là một băng nhóm côn đồ quy mô lớn ở phố Đông, mà phố Đông này là thuộc địa bàn của nhà họ Cố."
Phố Đông, là con phố xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy bậc nhất ở thành phố này.
Lý Đông Cường mà Vân Thiên Hữu biết lúc trước cũng là một tên lưu manh ở phố Đông.
Mà phố Đông này, lại là thuộc địa bàn quản lý của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố có thể xem là một dòng họ lớn ngang hàng nhà họ Mộ, mấy năm nay dùng không ít thủ đoạn để rửa tiền, hơn nữa còn thành lập công ty đưa ra thị trường, có rất nhiều thế lực ở thành phố này.
Phố Đông này là một phần tài sản thuộc danh nghĩa của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố, ngoại trừ người đứng đầu Cố Cảnh Liên, bên dưới phân thành hai phe bốn nhánh, đều là do các trưởng lão của nhà họ Cố đảm đương.
Phố Đông là thuộc địa bàn quản lý của người đứng đầu nhánh Chu Tước tên là Cố Ngạo Tuyết.
Nghe nói, Cố Ngạo Tuyết lập ra nhóm Sói Bạc ở phố Đông, ngoài mặt thì gọi là công ty tài vụ, nói trắng ra chính là công ty đòi nợ.
"Công ty đòi nợ?"
Lý Hàn Lâm giải thích: "Đúng vậy! Công ty đòi nợ, đúng như cách gọi của nó, chuyên nhận ủy thác của người khác, đi đến các công ty hoặc cá nhân đang có nợ để đòi tiền thay. Nhưng mà nhóm Sói Bạc ở phố Đông này nuôi dưỡng một số lượng lớn lưu manh đường phố, thủ đoạn có tiếng là tàn nhẫn. Năm ngoái, nhóm Sói Bạc vì đòi một khoản nợ vài tỷ mà khiến một công ty đi vào đường cùng, người đứng đầu công ty nhảy lầu tự vẫn, tin tức này từng làm xôn xao dư luận một thời gian..."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếng tăm của nhóm Sói Bạc trên giang hồ vô cùng xấu, chỉ vì đòi nợ mà bất chấp mọi thủ đoạn, hơn nữa ngoài việc đòi nợ thì nhóm Sói Bạc còn phụ trách sòng bạc lớn nhất của nhà họ Cố, vô cùng hung hăng ngang ngược.
"Được rồi."
"Giám đốc Vân, sao cháu lại cần chú điều tra chuyện liên quan đến nhóm Sói Bạc này?"
"Quản lý Lý, ngày hôm nay cháu đã hiểu ra một chuyện rồi." Hữu Hữu bỗng nhiên mở miệng.
Lý Hàn Lâm giật mình.
Sau đó lập tức nghe thấy Hữu Hữu bình tĩnh nói: "Thế giới này còn tàn khốc hơn cả những gì cháu nghĩ, cá lớn nuốt cá bé, quy tắc vĩnh viễn không thể do kẻ yếu định ra! Cho nên, cháu muốn trở thành kẻ mạnh."
"Vậy ý của cháu là..."
"Tập đoàn Cự Phong đã từng hy vọng cháu có thể gia nhập, cháu sẽ nhanh chóng có quyết định của mình!"
Hữu Hữu nói xong liền cúp điện thoại.
Cậu ném điện thoại lên ghế sô pha, đi tới trước cửa sổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài, đáy mắt sâu hoắm.
Sáng sớm, Vân Thi Thi vốn định đi siêu thị mua chút đồ dùng vệ sinh, vừa ra đến cửa lại nhận được điện thoại của Tiếu Tuyết.
Đã một thời gian dài Tiếu Tuyết không liên lạc với cô, từ sau khi cô ấy về nước thì rất ít khi liên lạc, chỉ thỉnh thoảng gửi một tin nhắn hỏi thăm tình hình.
Nghe nói sau khi cô ấy về nước thì nghe theo sắp xếp của người nhà, làm việc trong một công ty nước ngoài. Vừa mới bắt đầu làm việc ở môi trường mới chắc chắn cần có thời gian làm quen với hoàn cảnh và công việc mới, vì vậy nên không xuất đầu lộ diện một khoảng thời gian.
Nhận điện thoại liền nghe được tiếng kêu rên của Tiếu Tuyết: "Thi Thi, cuối cùng tớ cũng được nghỉ rồi! Hôm nay là ngày nghỉ của tớ, chúng ta đi uống cà phê đi!"
"Gần đây không có tin tức gì của cậu, tớ còn tưởng rằng cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi chứ." Vân Thi Thi bật cười.
"Là cậu không biết đấy thôi, người mới vào công ty thì phải làm quen với đồng nghiệp, làm quen với công việc, ôi, tớ bị lăn qua lăn lại đến mức sứt đầu mẻ trán rồi đây! Nếu không có ngày nghỉ, chỉ sợ tớ đã ૮ɦếƭ vì kiệt sức rồi!" Tiếu Tuyết vừa than thở vừa ra sức mắng cấp trên của mình.
"Thật không nghĩ tới thế mà cậu còn có thể tiếp tục kiên trì làm việc đấy!" Vân Thi Thi có chút kinh ngạc nói: "Đổi lại là trước đây thì cậu đã sớm từ chức không chịu làm nữa rồi."
"Trước kia là tớ không hiểu chuyện thôi! Bây giờ mình đã trưởng thành rồi, cũng phải có tinh thần trách nhiệm chứ, đúng không?" Tiếu Tuyết cười hì hì, sau đó thì hẹn Vân Thi Thi: "Hai giờ chiều nay ở quán cà phê bán đảo, không gặp không về!"
Cứ như vậy mà hẹn xong cả địa điểm lẫn thời gian.
Buổi chiều, Vân Thi Thi ăn mặc đơn giản, đi ra khỏi cửa từ sớm, cố ý đi ngang qua tiệm bánh mua một phần bán kẹp vị vani mà Tiếu Tuyết thích nhất, sau đó mới vội vàng đến chỗ hẹn.
Lúc đến quán cà phê bán đảo, Vân Thi Thi tìm một chỗ ngồi xuống, hình như cô đến hơi sớm nên chưa thấy Tiếu Tuyết đâu. Cô gọi một ly Mocha Frappuccino trước, thoải mái ngả người lên lưng ghế sô pha, nhàn nhã ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đầu buổi chiều, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô.
Cô thư thái nheo mắt lại, thời tiết hôm nay không quá nóng, nhiệt độ cũng vừa phải, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, vì vậy co người lại trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại định chợp mắt một lúc.
Lúc Tiếu Tuyết đến nơi vừa lúc nhìn thấy một bức tranh người đẹp say giấc, Vân Thi Thi co người ở một góc sô pha, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu lên má cô, làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.
Thật sự là người đẹp say giấc...
Không biết vì sao trong đầu Tiếu Tuyết lập tức nghĩ tới mấy chữ này.
Đã lâu không gặp, Vân Thi Thi lại càng trở nên xinh đẹp hơn.
Đại khái là trước đây Vân Thi Thi bận rộn công việc nên lơ là chuyện ăn mặc. Bây giờ cô đã dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất, đương nhiên sẽ phải chú trọng đến bề ngoài hơn một chút, quần áo cũng đều là do Tần Chu sai người lựa chọn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc