Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 434

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu như Tiểu Dịch Thần phản ứng chậm vài giây thì đao này chắc chắn đã đâm vào mắt cậu rồi!
Hậu quả như thế nào chỉ sợ là rất khó lường!
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, Hữu Hữu đã tưởng tượng đến cảnh Tiểu Dịch Thần bị đâm vào mắt, tim đập loạn lên!
Người đàn ông cố vùng vẫy, nhưng sức lực trong tay Tiểu Dịch Thần lại lớn đến mức khó tin, vặn chặt cổ tay hắn ta, khiến hắn ta không cách nào giãy ra được.
Người đàn ông đầu bóng lưỡng cảm thấy không thể tin được!
Hắn ta đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, đã trải qua chém chém giết giết, từng gặp qua vô số người còn to khỏe, cường tráng hơn đứa nhóc này gấp mấy lần.
Hắn ta là một tên lưu manh đánh nhau mà qua ngày, trên người không thiếu thương tích, ví dụ như vết sẹo ngay trên gáy này cũng là do bị người ta đâm liên tiếp mấy nhát, lúc đó miệng vết thương sâu đến mấy phân! Nếu như sâu thêm một chút thì chỉ sợ là cái mạng này của hắn ta cũng không còn nữa.
Có thể nói, hắn ta đã từng trải qua sống ૮ɦếƭ, lăn lộn nhiều năm như vậy, sức lực trên tay đương nhiên là không nhỏ!
Hắn ta vốn cho rằng đứa nhóc này đã rèn luyện từ nhỏ nên có chút bản lĩnh, nhưng hoàn toàn không ngờ tới bản lĩnh của đứa nhóc này lại lớn đến như vậy, chỉ dùng một tay cũng có thể bắt được cổ tay hắn ta, khiến cho hắn ta hoàn toàn không thể động đậy được!
Hắn ta lại không thử nghĩ ngợi một chút xem, hắn ta nói cho cùng cũng chỉ là một tên côn đồ, mấy trò chém chém giết giết kia cũng chỉ có thể đối phó được với mấy kẻ đầu đường xó chợ vặt vãnh, còn Tiểu Dịch Thần từ nhỏ đã được Mộ Nhã Triết đưa vào doanh trại quân đội đặc chủng để huấn luyện.
Lính xuất thân từ quân đội đặc chủng đều là tinh anh, mang đúng nghĩa là cỗ máy chiến tranh, đều là những người lính trên họng từng *** máu, đừng nhìn Tiểu Dịch Thần còn nhỏ tuổi mà lầm, cậu nhóc lớn lên trong doanh trại, mặc dù không bằng những người lính đặc chủng đầy kinh nghiệm nhưng muốn đối phó với một kẻ côn đồ như hắn ta thì chẳng cần tốn sức!
Tiểu Dịch Thần khẽ xoay cổ tay, chỉ nghe "rắc rắc" mấy tiếng như là tiếng khớp xương bị trật ra, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, cây đao trong tay lập tức rơi xuống đất.
Tiểu Dịch Thần đá văng cây đao ra xa, lại nâng mắt lên nhìn hắn ta, trong mắt là vẻ khiêu khích và khinh miệt.
"Thằng oắt con..."
Người đàn ông kinh hãi, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cả sắc mặt đều thay đổi!
Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn hắn ta lại càng thêm vẻ khinh miệt, sau đó nâng lên một chân, giẫm vào hạ bộ của hắn ta.
Người đàn ông đau đến cúi gập người lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, hai chân giật giật.
"Thằng oắt con... Mẹ mày, dám giẫm ông đây..." Người đàn ông kia không cam lòng, lại càng không phục, mặc dù tay đang ôm lấy hạ bộ đau đến mức trời đất quay cuồng nhưng vẫn không nhịn được mở miệng mắng mấy câu.
Tiểu Dịch Thần đi qua, bây giờ cậu cũng không thèm nương tay nữa, đá mạnh mấy cái lên mặt hắn ta.
Chiêu thức hết sức đơn giản, không hề có chút kỹ xảo nào, đá thẳng vào mũi hắn ta.
"Ông dùng bàn tay bẩn thỉu nào để chạm vào em trai tôi?"
Tiểu Dịch Thần đưa chân đá một phát vào đầu người đàn ông kia, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang vùng vẫy của hắn ta, bàn chân còn lại giẫm lên tay phải của hắn ta.
"Tay bên này hả?" Cậu không chút để ý mà cất tiếng hỏi, mày nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng mà nguy hiểm.
"Buông ra!"
Người đàn ông kia mắng một câu.
Tiểu Dịch Thần tăng thêm sức lực dưới chân, không hề nể nang gì mà nghiền nghiền trên mặt hắn ta: "Câm miệng cho tôi!"
"Bịch" một tiếng, lại thêm một cú đá vào mũi người đàn ông kia.
Người đàn ông kia kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến mức chảy cả nước mắt!
"An phận một chút, nếu không tôi sẽ chặt đứt cánh tay này của ông!" Tiểu Dịch Thần thốt lên từng tiếng lạnh lùng, hoàn toàn không còn là vẻ mặt tươi cười khi đứng trước Hữu Hữu nữa, trong mắt đều là vẻ băng lạnh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hữu Hữu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm!
Vốn còn cho rằng người anh trai đần độn này của cậu ngoài khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ra thì chẳng có cái gì tốt, không nghĩ tới thân thủ của cậu ta còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của cậu, giống hệt như một người lính lạnh lùng hà khắc vậy.
Lúc này, trên người Tiểu Dịch Thần mơ hồ có vài phần bóng dáng ngạo mạn mà bất khuất của Mộ Nhã Triết.
... Nhìn rất ngầu!
Mặc dù trong lòng không tình nguyện thừa nhận nhưng lại không thể không nói, trong mắt cậu lúc này, Tiểu Dịch Thần vừa thanh nhã lại vừa rất ngầu!
"Em trai."
Tiểu Dịch Thần quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Hữu Hữu lập tức đi đến: "Anh..."
"Vừa rồi người kia chạm vào chỗ nào của em?"
"Ừm... Vừa rồi ông ta đánh em hai cái bạt tai."
"Còn gì nữa?"
Tiểu Dịch Thần lại hỏi.
"Dùng chân đạp vai em hai cái."
"Em qua đây, ông ta đối với em như thế nào, bây giờ em trả lại toàn bộ cho ông ta!"
Tiểu Dịch Thần nói.
Hữu Hữu giật mình, lập tức lắc đầu.
"Sao thế? Không dám sao?" Ánh mắt Tiểu Dịch Thần nghi hoặc.
Mà người đàn ông dưới chân thật sự không dám mở miệng lung tung, giống như con cá ૮ɦếƭ để mặc cho người ta xâu xé, ngoài việc chịu trói ra thì không có sự lựa chọn nào khác!
Cho dù hắn ta không muốn thừa nhận thì cũng không thể chối cãi được rằng đứa nhóc này thực sự là một người tàn nhẫn.
"Đừng sợ!"
"Không phải là sợ."
Hữu Hữu nhìn người đàn ông bị Tiểu Dịch Thần bắt nằm im không thể động đậy trên mặt đất, cất giọng lạnh lùng: "Chỉ là cảm thấy rất ghê tởm, không muốn làm bẩn tay mình."
Cậu nhóc bị mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Người đàn ông này quá mức ghê tởm, cậu hoàn toàn không có ý nghĩ chạm vào người hắn ta.
Tiểu Dịch Thần bật cười, lập tức quay đầu lại nhìn người đàn ông dưới chân mình: "Là vô cùng ghê tởm! Nhưng mà, cha đã từng nói, vũ lực không phải là để ăn *** kẻ yếu mà là để bảo vệ người trong lòng mình."
Vũ lực là dùng để bảo vệ người trong lòng mình!
Cũng là để bảo vệ người thân của mình!
Cậu nghĩ như vậy, lập tức đưa chân giẫm lên bàn tay người đàn ông kia một cái, gót chân xoay một vòng, chỉ nghe được một tiếng động kỳ lạ, cổ tay người đàn ông bị đau như thể xương cốt đã nứt ra.
Người đàn ông đầu bóng lưỡng *** một hồi, hai mắt long lên sòng sọc như thể muốn nhỏ máu!
Tiểu Dịch Thần lại giẫm lên bàn tay kia, gót chân lại nghiền một hồi, tiếng động kỳ lạ lại vang lên, bàn tay này cũng bị cậu nhóc phế đi.
"A..."
Người đàn ông kia rốt cuộc đã không thể chịu đựng nổi nữa, thét lên đau đớn như thể heo bị chọc tiết, trên trán nổi đầy gân xanh, không thể chịu nổi thêm một lần đau đớn như vậy nữa, lập tức xin tha: "Xin cậu, đừng..."
Tiểu Dịch Thần không thèm đếm xỉa tới sự van xin của hắn ta, một tay kéo vạt áo hắn ta, túm hắn ta lên khỏi mặt đất, đá một cú, hắn ta bị văng ra xa mấy mét.
"Ầm" một tiếng, người đàn ông giống như con diều đứt dây, suy sụp ở trong góc, trên đầu vì va chạm mà máu tươi giàn giụa.
"Một cú cũng không chịu nổi!" Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nắm tay Hữu Hữu: "Đi nào, chúng ta trở về thôi!"
"Được!"
Hai cậu nhóc vừa chuẩn bị cất bước thì phía sau truyền đến tiếng chửi rủa: "Hai thằng ranh con nhà ngươi, bọn mày có biết tao là ai không hả? Dám ***ng đến tao sao! Lần sau đừng để tao gặp lại bọn mày, nếu không tao nhất định sẽ *** bọn mày!"
"A...?"
Hữu Hữu bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Ông là người của ai? Không ngại nói cho tôi biết chứ?"
"Hừ! Tao là người của nhóm Sói Bạc! Dám phế tay của tao sao, bọn mày đợi đó! Thành phố này lớn như vậy, về sau tốt nhất là đừng để cho ông đây gặp lại bọn mày!" Người đàn ông vẫn hùng hùng hổ hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc