Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 433

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu cứ việc đau đớn trên tay không ngừng tăng lên, lại gắt gao ngậm miệng không phát một tiếng như cũ, đừng nói là cầu xin tha thứ, dù là *** cũng không có.
"Mẹ! Thằng nhóc thúi, miệng rất cứng!"
Người đàn ông lại tát một bạt tai.
Hữu Hữu bị đáng nghiêng mặt.
Cùng lúc đó, P0'p tiền trong lòng rơi xuống trên mặt đất.
Hữu Hữu cả kinh, vừa muốn vươn tay ra nhặt P0'p tiền lên.
Người đàn ông nhanh hơn một bước, đoạt P0'p tiền đi.
Đầu bóng lưỡng hừ lạnh một tiếng, cười quỷ dị, mở P0'p tiền ra, thấy từng xấp từng xấp tiền mặt, cùng với hàng loạt thẻ tín dụng xinh đẹp.
"A... Con nhà có tiền sao?!" Người đàn ông kinh ngạc một phen, lập tức, khóe miệng tà ác cong lên, "Thật không nghĩ tới, mày còn cậu chủ của nhà có tiền! Trên người có nhiều tiền bạc như vậy, nói vậy hẳn là gia tài Bạc Vạn?!!"
Mày Hữu Hữu nhíu lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh lạnh lùng nói: "Trả P0'p tiền lại cho tôi!"
"Đây là P0'p tiền của mày?"
Người đàn ông cong môi cười, "Mày nói đây là P0'p tiền của mày? Ha ha! GIờ thì, tiền này là của tao rồi!"
Trong mắt Hữu Hữu hiện lên hờn giận, đây là P0'p tiền của Tiểu Dịch Thần, giờ bị người đàn ông này nắm trong tay, cậu chỉ cảm thấy P0'p tiền này bị bàn tay bẩn thỉu đó làm bẩn rồi!
Ghê tởm...
"Đây là ví tiền của tôi, phiền ông không nên ***ng vào!"
Một đầu Ng'n t cũng không được!
Cậu sợ bẩn.
"Thằng nhóc, mày có vẻ rất không hiểu chuyện! Vừa rồi mày quấy rầy chuyện tốt của tao, giờ thì, tao không dạy dỗ mày thì thôi, mày còn dám cãi lại tao!"
Nói xong, người đàn ông giận dữ, lại đánh cậu một bạt tai.
Hữu Hữu chỉ cảm thấy hai bạt tai đánh tới, đôi má đã là nóng rát một mảnh, đau đớn khó nhịn.
Hốc mắt hiện lên ý lệ đầy ấm ức, nhưng mà cậu quật cường như thế, không muốn để cho kẻ bại loại này thấy dáng vẻ mình yếu ớt chịu thua, mạnh mẽ thu nước mắt về, quật cường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng trừng hắn ta, ánh mắt giống như một thanh đao sắc bén mà lạnh lẽo, hận không thể dùng ánh mắt treo cổ hắn ta!
Người đàn ông khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"Thằng nhóc này, xương cốt rất cứng rắn nha! Xem ra, không cho mày nhìn xem chút chuyện đời, là không được!"
Người đàn ông nói, "Phi" một tiếng, kéo vạt áo Hữu Hữu, vừa muốn một cước giẫm lên, phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng trẻ con non nớt.
"Cút ngay! Không cho phép ông ***ng tới một sợi tóc của em trai tôi!"
Đầu bóng lưỡng sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp cuối cùng là tình huống gì, chỉ cảm thấy phía sau có sát khí sắc bén tràn tới!
Hắn ta mạnh mẽ quay đầu, thì thấy ở trước ngõ nhỏ có một đứa bé đang đứng, ánh trăng chiếu xuống, bóng dáng của cậu tà tà kéo dài trong ngõ hẻm.
Trong ánh sáng mỏng manh, mơ hồ trông thấy đứa bé khí thế ghê gớm này, có dung nhan giống y đứa bé trong tay hắn ta.
Đầu bóng lưỡng ngẩn ra, cảm thấy khó tin, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé trong tay, trong lúc này, cảm thấy tựa như gặp quỷ!
Hai đứa quỷ nhỏ này, dáng vẻ giống nhau như đúc!
"Mày mẹ nó là ai?!"
Tiểu Dịch Thần một đường bằng vào định vị mà đuổi theo, lúc đi ngang qua ngõ hẻm, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đàn ông chửi rủa, lập tức chạy tới, vừa lúc thấy một màn này!
Thấy người đàn ông này dám đối xử *** với em trai, Tiểu Dịch Thần vừa tức vừa giận, nhất thời vọt tới, một cước đạp lên mặt tường, mượn lực, một cú đá xoáy từ trên không quét tới người đàn ông!
Người đàn ông còn chưa hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đã bị một cước đá đến mặt, thân thể lệch qua, chật vật bay ra rất xa, phần lưng nặng nề đập vào tường!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đầu bóng lưỡng chỉ cảm thấy cả sống lưng bị va chạm mạnh mẽ, chấn động cả ngũ tạng lục phủ* đều rung lên không ngừng, cuống họng có mùi ngai ngái không ngừng cuồn cuộn, suýt nữa phun ra một Pu'ng máu!
* Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng *** và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.
- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.
Vị là bao tử, đảm là mật, bàng quang là bọng đái, tiểu trường là ruột non, đại trường là ruột già. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.
"Khụ khụ khụ..."
Người đàn ông đau đến cau mày, miệng nhúc nhích một hồi, mạnh mẽ nhổ ra một Pu'ng máu, hỗn tạp mấy cái răng nanh.
Cũng không biết đứa bé nhỏ như vậy cuối cùng từ đâu có bản lĩnh ghê gớm đến thế, một cú đá xoáy này, vậy mà đá gãy ba bốn cái răng của hắn ta!
Người đàn ông lau đi bọt máu bên khóe miệng, nhìn một bãi vết máu trên mặt đất kia, đầu lưỡi *** *** chỗ hàm răng bị gãy, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt hung hãn nhìn qua.
Tiểu Dịch Thần không thèm để ý hắn ta, lập tức đỡ Hữu Hữu lên, thật cẩn thận xem xét vết thương trên người cậu.
Chỉ thấy đôi má cậu một mảnh đỏ hồng, trên quần áo cũng in dấu chân bẩn bẩn, không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi người đàn ông này đã ra tay nặng thế nào!
"Ông ta đánh em hả?"
Hữu Hữu nhếch môi hồng lên, nhẹ nhàng gật gật đầu."Đánh!"
Cậu vừa dứt lời.
Tức giận trong lòng Tiểu Dịch Thần nhất thời cuồn cuộn, đột ngột lúc này, khí thế đáng sợ lan tràn đến mỗi một góc trong ngõ nhỏ!
Giờ phút này, khí thế trên cậu đột nhiên thay đổi mạnh mẽ.
Khuôn mặt luôn luôn tràn đầy khờ dại và tươi cười đáng yêu, giờ phút này, tươi cười hoàn toàn biến mất, nổi lên một tầng rét lạnh khiến người ta sợ đến tim đập nhanh, vừa nặng vừa lạnh, như bị phủ một tầng băng tuyết.
"Mày mẹ nó... Xuống tay nặng như thế, ông đây không cho mày một chút giáo huấn, thì mày không biết trời cao đất rộng! Mẹ..." Người đàn ông chửi rủa một trận, bò lên từ trên mặt đất, sau đó, từ trong túi áo lấy ra một cây đao cong sắc bén, quơ vài cái trong không trung.
Ánh sáng rét lạnh thoáng qua ánh mắt Tiểu Dịch Thần, người đàn ông vừa huơ đao, lại vừa từng bước ép sát cậu.
Vốn tưởng rằng, hắn ta lấy đao ra, trên mặt thằng nhóc này nên lộ ra vẻ mặt sợ hãi mà kinh ngạc, bị hắn ta dọa sợ.
Nhưng mà lại thấy Tiểu Dịch Thần vẫn băng lãnh như cũ, giống như không có chút sợ hãi nào, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp kia, ý lạnh càng nặng nề thêm vài phần!
Bỗng nhiên Hữu Hữu vươn tay kéo kéo góc áo Tiểu Dịch Thần, thấy người đàn ông rút đao ra, tim cậu lập tức chìm xuống!
Cậu biết Tiểu Dịch Thần rất giỏi, nhưng giờ phút này người đàn ông mang VK, nếu không chú ý, bị đâm bị thương nên làm gì bây giờ?
Cậu, không nghĩ muốn này tên anh trai ngu ngốc này của cậu bị thương!
Tiểu Dịch Thần nhận thấy được cậu đang kéo góc áo mình, quay đầu lại nhìn cậu."Làm sao vậy?"
"Trên người ông ta có đao!"
Hữu Hữu muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào!
Nhưng mà, lo lắng trong mắt cậu, căn bản không thể che dấu.
Tiểu Dịch Thần nhìn vào mắt cậu, thấy trong mắt cậu là lo lắng dày đặc, sắc mặt lạnh cứng lúc này mới hơi hơi dịu đi mấy phần.
Cậu nhìn ra, em trai này của cậu, là đang lo lắng cho cậu!
Vì thế, cậu an ủi: "Đừng lo lắng! Anh không sao! Giờ em đi báo cảnh sát..."
Hữu Hữu vừa muốn nói chuyện, khóe mắt lại trông thấy người đàn ông cầm đao vọt tới Tiểu Dịch Thần, đao trong tay một giây nữa sẽ đâm vào người Tiểu Dịch Thần!
Cậu sợ tới mức muốn kéo Tiểu Dịch Thần ra sau người.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh - -
Trong giây phút chớp nhoáng!
Tiểu Dịch Thần lại quay đầu lại, một tay gắt gao bắt được cổ tay cầm đao của người đàn ông!
Thời gian giống như tạm dừng tại một giây này.
Cậu trợn tròn mắt, tay người đàn ông bị cậu cứng ngắc, mà đao trong tay hắn ta chỉ thẳng vào mặt cậu, nhất là đầu đao, cách mắt cậu chỉ chừng một tấc!
Hữu Hữu ở một bên sợ đến hít thở không thông - -!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc