Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 431

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tay lấy một tư thế quỷ dị bị xoay vặn cùng một chỗ, đau đến toàn thân hắn ta đổ mồ hôi lạnh!
"A - - "
Người đàn ông phát hét thảm một tiếng.
Hắn ta căn bản không nghĩ tới, một đứa bé lại có sức lực lớn như vậy!
"Ông chú, cái gì mà bảo tôi quấy rầy chuyện tốt của chú?"
"Liên quan gì mày! Đây là người phụ nữ của tao, vợ tao, tao thích làm thế nào, có rắm quan hệ với mày!" Người đàn ông không hờn giận nói tục.
"Vợ?"
Tiểu Dịch Thần chớp chớp mắt to trong suốt, cười rất thông minh, lập tức quay đầu, hỏi cô gái kia: "Chị là bạn gái ông chú này hả?"
Cô gái đã sớm trợn mắt há mồm, thấy cậu là một đứa trẻ, có thể bắt được một người lực lưỡng như thế, cũng cảm thấy khó tin, nhưng mà, lại như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, thấy cậu hỏi, lập tức lộn xộn giải thích: "Không phải! Không phải, tôi... Tôi, tôi không biết hắn ta!"
"A...." Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, nói với người đàn ông kia, "Chú xem, chị nói không biết chú kìa! Sao vậy, muốn dùng vũ lực ép chị đi vào khuôn khổ sao...! Thật là xấu xa mà...!"
Người đàn ông nhất thời mặt đỏ tai hồng, uy hiếp kêu gào nói: "Đồ ranh con, mắc mớ gì đến mày!? Không muốn ૮ɦếƭ, mau buông tay tao ra, chẳng thế thì, tao một đao đâm ૮ɦếƭ mày!"
Cô gái ở một bên nước mắt ròng ròng nói: "Em trai nhỏ, chị thật sự không biết hắn ta! Hắn ta... hắn ta là lưu manh, còn uy hiếp chị... Hu hu, cầu xin em, cứu chị với..."
Cũng không biết vì sao cô ấy lại gửi gắm tất cả hi vọng vào người một bánh bao nhỏ sáu bảy tuổi.
Nhưng mà, bánh bao nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ, lại cho người ta cảm giác rất an toàn!
Người đàn ông cả giận nói: "Đàn bà thối, ngậm miệng cho tao!!"
Vừa dứt lời, Tiểu Dịch Thần một cước giẫm đầu ngón chân của hắn ta.
Người đàn ông mang dép, bị cậu dùng lực giẫm xuống như vậy, đầu ngón chân phảng phất sắp bị giẫm nát, lúc này "Oa" một tiếng hét lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ta liều mạng tránh thoát, nhưng mà sức lực trên tay đứa nhỏ này lớn tới kinh người, hắn ta dùng sức toàn thân, lại khó có thể tránh thoát.
Đã nghe Tiểu Dịch Thần chậm rãi, tao nhã ung dung nói: "Ông chú này, đối đãi với con gái, thì phải thân sĩ một chút...!"
Tiếng hai người xung đột dẫn tới những người khác trong rạp chiếu phim chú ý.
Thấy con nít cũng đã ra tay, những người đàn ông khác cảm thấy xấu hổ, cũng giống như lo lắng, đi lên phía trước, chế phục người đàn ông này.
Hữu Hữu gọi bảo an rạp chiếu phim nhanh tới, nhưng mà lúc chạy tới, lại trông thấy người đàn ông bị đè trên mặt đất, mà Tiểu Dịch Thần thì từ trên cao nhìn xuống địa dẫm lên đầu của hắn ta, nhất thời cũng ngẩn người tại chỗ.
...
Tình huống gì?
Mới vừa rồi Tiểu Dịch Thần đi qua, cậu sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tìm bảo an.
Nhưng mà...
Khác với tưởng tượng của cậu.
Cậu còn tưởng rằng này người đàn ông lợi hại lắm, không nghĩ tới là một con gà xoàng xĩnh!
Bảo an rạp chiếu phim bắt người đàn ông đó ra ngoài, hơn nữa, chân thành tạ lỗi người xem phim.
Cô gái kia chịu kinh hách lớn, không tâm trạng xem phim, thu thập mình xong, tính toán đi rồi.
Trước khi rời khỏi, cô ấy nhìn Tiểu Dịch Thần thật sâu, rồi cúi đầu nói lời cảm tạ: "Em trai nhỏ này, cám ơn em nhiều lắm! Cám ơn em bằng lòng giúp chị... Nếu không có em, chị thật không biết nên làm cái gì bây giờ! Cám ơn..."
"Chị một mình tới xem phim sao?"
"Chị... chị đi cùng bạn trai!" Bỗng nhiên cô gái nhắc tới chỗ đau lòng, rốt cuộc khống chế không nổi nước mắt, rào rào chảy xuống.
"Vậy bạn trai chị?" Ánh mắt Hữu Hữu nghi hoặc.
Nếu đi cùng bạn trai, vậy anh ta đâu? Sao bạn gái bị khi dễ, đến nay cũng chưa ra mặt.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô gái kể lại chuyện vừa rồi tình một lần.
Hóa ra, chỗ mà kẻ lưu manh ngồi vừa nãy, đó là chỗ ngồi bạn trai cô ấy.
Cô ấy đi vào trước, mà bạn trai của cô ấy, đi mua Popcorn rồi.
Phim còn chưa mở màn, tên lưu manh kia ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lập tức nhắc nhở, vị trí này có người, nhưng mà hắn ta ngồi không nhúc nhích.
Đợi bạn trai tới rồi, hai người xảy ra tranh chấp.
Để cho cô ấy không tưởng được là, bạn trai mà cô ấy yêu mới đầu vẫn còn lý luận với tên lưu manh, song khi kẻ lưu manh này bày ra đao cong trong tay, dưới dâm uy của anh ta, bạn trai của cô ấy sợ tới mức chạy trối ૮ɦếƭ, để lại một mình cô ấy.
Bởi vậy, khiến cô ấy mất hết can đảm.
Lúc cô gái rời khỏi, phim đã gần kết thục rồi.
Tiểu Dịch Thần dĩ nhiên đã không có hưng trí, hai bánh bao nhỏ một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim.
Hữu Hữu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ kinh ngạc lúc nãy.
"Mộ Dịch Thần..."
"Ừ?"
"Vừa nãy anh, không sợ sao?"
Hữu Hữu vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Sợ cái gì?"
Tiểu Dịch Thần khó hiểu nhíu mày.
"Vừa nãy người đàn ông, trên tay có đao."
"Vậy thì thế nào?"
"Nếu ông ta dùng đao với anh, anh thật sự không sợ sao?" Lòng Hữu Hữu còn sợ hãi như cũ, ánh mắt bất an.
Vừa rồi cậu thật sự rất sợ, nếu người đàn ông kia thật sự tức giận, mất đi lý trí, dùng đao đâm người...
Hậu quả như thế, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ!
Tiểu Dịch Thần cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngoéo... khóe môi một cái: "Tiền đề là, ông ta phải ***ng tới anh được đã."
Lời nói cuồng ngạo mà khinh thường, Hữu Hữu ngẩn ra.
Tiểu Dịch Thần thấy ánh mắt cậu lộ ra bất an như cũ, cùng kinh hồn chưa định, nhịn không được tiếp sát, dùng cánh tay ***ng vào cậu: "Có phải cảm thấy, anh trai em rất lợi hại hay không?"
Hữu Hữu trợn trừng mắt.
"Đừng nói nhảm!"
"Ưm..." Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nét mặt lộ ra tươi cười dịu dàng, "Vậy, có phải vừa rồi em vô cùng lo lắng cho anh hay không?"
Mới vừa rồi lúc Hữu Hữu gọi bảo an vội vàng chạy tới, lo lắng trên mặt cậu nhìn thấy rõ ràng từng chút!
Em trai của cậu, là một đứa bé ngạo kiều, ở mặt ngoài không nói, không chừng trong lòng rất lo lắng đây!
Cậu ấy nhất định là lo lắng cho cậu, sợ cậu bị thương.
Hữu Hữu lành lạnh liếc cậu một cái, lại im lặng không nói.
Tiểu Dịch Thần lập tức bất mãn kêu: "Ánh mắt này của em là có ý gì!"
"Không có gì! Đi thôi!"
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước.
Tiểu Dịch Thần thấy thế, vội vàng đuổi theo, gắt gao dắt tay cậu.
Hữu Hữu hơi ngẩn ra, theo bản năng muốn hất tay cậu ra, Mộ Dịch Thần lại cầm thật chặt, không để cho cậu tránh thoát.
"Hữu Hữu, em yên tâm, việc này, anh có nắm chắc, mới làm. Anh không làm chuyện mạo hiểm."
Tiểu Dịch Thần thật sự giải thích.
Hữu Hữu rầu rĩ "Ừ" một tiếng: "Lần sau, đừng có như vậy, làm cho người ta vô cùng lo lắng!"
Trên mặt Tiểu Dịch Thần không chút thay đổi, trong lòng lại cười trộm!
Thằng nhóc này, miệng còn cứng rắn! Rõ ràng vô cùng lo lắng cho cậu, không phải sao?
Ai bảo để em trai của cậu ngạo kiều vậy? Rõ ràng quan tâm như thế, chỉ là không nói ra thôi.
Tâm trạng Tiểu Dịch Thần bởi vì Hữu Hữu yên lặng quan tâm, nhẹ nhàng vài phần: "Hữu Hữu, anh trai lợi hại, rất mạnh nha! Cho nên, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!"
Anh trai rất mạnh đó!
Cho nên, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!
Tim Hữu Hữu đập lỡ một nhịp, nhưng không nói gì, sắc mặt hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, khóe miệng, lại nhấc lên một đường cong không dễ phát hiện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc