Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 429

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần đánh giá di động của cậu, biểu hiện trên màn hình là hộp thư, có hơn mười bức thư chưa đọc.
Hữu Hữu hết hồn, lập tức đoạt điện thoại di động lại: "Sao anh đoạt điện thoại di động của em?"
"Anh chỉ là, cảm thấy rất nhàm chán thôi!"
Tiểu Dịch Thần ấm ức chống má, nhìn cậu: "Em chỉ lo nhìn điện thoại di động, cũng không nói chuyện với anh."
Khóe môi Hữu Hữu hung hăng căng lên, cậu cũng không biết tán gẫu cái gì!
Cứ cảm thấy mình và anh trai, không có đề tài chung.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng cất kỹ điện thoại di động.
Công việc quan trọng, cơm nước xong xử lý cũng được.
Vì thế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn nhau.
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần ngó ra ngoài cửa sổ, trên đường lui tới, lúc này, rất nhiều người đang đi dạo trên đường, thình lình trông thấy cách đó không xa, hai đứa nhỏ đang chơi đùa, rượt đuổi, đùa giỡn.
Cậu nhìn chằm chằm thật lâu, mãi đến lúc bóng lưng hai đứa nhỏ đùa giỡn biến mất trong tầm mắt, hơi ảm đạm thở dài.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi: "Cơm nước xong, chúng ta đi đâu?"
"Về bệnh viện."
Hữu Hữu lời ít ý nhiều.
"A..."
Tiểu Dịch Thần hơi thất vọng kéo dài âm cuối, ôm mặt, trên mặt tràn đầy mất mác.
Nhìn cậu, Hữu Hữu vô cùng giống một nhân viên tinh anh thành thục ổn trọng, ngắn gọn nói: "Cơm nước xong, chúng ta trở về bệnh viện, cùng mẹ."
"Anh muốn đi dạo phố với em." Cậu nói như vậy, "Anh hiếm khi ra ngoài, không muốn vội vã trở về!"
"Vậy anh muốn đi đâu?"
"Công viên trò chơi!" Tiểu Dịch Thần nói xong, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Nghĩ đến lần trước ở Đồng Hoa cốc, cậu cũng chưa có chơi thế nào cả, ý còn chưa hết.
Quá nhiều trò cũng không kịp chơi, hơi tiếc nuối.
Hữu Hữu nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở: "Mộ Dịch Thần, anh nhìn thời gian, đều đã là lúc nào, công viên trò chơi đã sớm đóng cửa rồi."
"A......" Tiểu Dịch Thần mất mác thở dài.
Hữu Hữu nâng trán.
Thằng nhóc này, đúng là đứa bé, có những thứ muốn có, nhưng cũng là không đáng trách. Dù sao tuổi của Mộ Dịch Thần, đúng là tuổi ham chơi.
Nói vậy ngày thường, cậu cũng rất ít có cơ hội ra ngoài.
Công việc Mộ Nhã Triết nặng nề, khó có được có thời gian rảnh rỗi, bởi vậy, sợ là vắng vẻ cậu, thế lần này mới cho cậu ra ngoài, bởi vậy, không muốn vội vả về nhà.
Nghĩ như vậy, vì thế Hữu Hữu lại nói: "Ăn xong rồi, chúng ta đi xem phim?"
"Được đó."
Tiểu Dịch Thần vui vẻ gật đầu, "Gần đây có phim gì hay?"
"Ừ, có một bộ."
Hữu Hữu nói: "Thành động vật điên cuồng, anh xem chưa?"
"Chưa nữa."
"Rất thú vị, em xem với anh." Hữu Hữu nói.
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, "Được!"
Hữu Hữu nhếch môi, cầm di động đặt vé online.
Bộ phim này gần đây rất nóng, một lần một vé khó có. Bởi vậy giờ phút này, chỉ có thể mua vị trí phía sau.
Đặt vé xong, bữa ăn rất nhanh đã mang lên rồi.
Cá nướng, mùi hương thơm ngát, phối với que nướng, mùi hương dụ dỗ người ta.
Tiểu Dịch Thần đã là thèm chảy nước miếng, khẩn cấp cầm lấy một cái cánh gà nướng, cắn một ngụm.
Hữu Hữu nói: "Vị trí đầu cánh đừng có ăn...!"
"Vì sao?" Ánh mắt Tiểu Dịch Thần chớp chớp, mở to mắt nhìn cậu, trên mặt là vẻ khó hiểu.
"Bởi vì, đầu cánh có chứa độc tố, đầu chân gà tương đương tuyến dịch lim-pha của con người, là tuyến độc bài độc."
Tiểu Dịch Thần nghe thì trợn mắt há hốc mồm.
Hữu Hữu lườm cậu một cái, thấy cậu kinh ngạc mở to mắt nhìn mình, không khỏi nhíu mày: "Sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Anh phát hiện, em hiểu biết rất nhiều!" Tiểu Dịch Thần hơi ngạc nhiên, "Em có vẻ chuyện gì cũng biết."
"Mỗi lần em làm thịt gà kho tàu, đều đã cắt đứt đầu cánh." Hữu Hữu nói.
Thường ngày lúc cậu nấu ăn, rất chú ý những thứ này, cái gì không ăn được, cái gì ăn có ích cho cơ thể.
Bởi vì thể chất cậu có phần mẫn cảm, bởi vậy cần đặc biệt chú ý.
Mà mẹ cũng những món không ăn được, cũng cần kiêng ăn, bởi vậy tại mặt này, cậu để ý khá nhiều.
Hữu Hữu mới vừa giải quyết hết một cây đồ nướng, ánh mắt đột nhiên trông thấy mấy người phục vụ cách cậu không xa đều trông mong mở to mắt nhìn bọn họ.
Mày cậu nhíu lại, trên mặt hiện lên khó chịu.
Tiểu Dịch Thần nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy mấy người phục vụ thường thường quét ánh mắt về phía bàn của bọn họ, cũng hơi khó hiểu.
"Hữu Hữu à..."
"Hả?"
"Những người phục vụ này thật đáng thương đó."
"Sao lại nói vậy?"
Tiểu Dịch Thần hơi đau lòng nói: "Em xem bọn họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nhất định là thèm muốn ૮ɦếƭ rồi!"
Hữu Hữu không nói gì.
"Ngu ngốc, bọn họ đang sợ chúng ta không có tiền trả mà chạy trốn."
"Vậy cũng quá hẹp hòi rồi!" Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần mở túi sách ra, lấy ra một Ϧóþ tiền căng phồng đặt lên bàn.
Khóe mắt Hữu Hữu căng lên."Anh làm gì?"
"Trả tiền trước, miễn cho bọn họ lo lắng đề phòng."
Nói xong, cậu gọi phục vụ.
Phục vụ lập tức chạy qua."Hai bạn nhỏ, có cần gì sao?"
"Thanh toán."
"Hả?" Phục vụ sửng sốt.
Chân mày Tiểu Dịch Thần khẽ nhếch: "Tính tiền."
Phục vụ lập tức mang hóa đơn tới."Tổng cộng 350 đồng."
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, lập tức mở Ϧóþ tiền ra.
Trong phút chốc, giống như ánh sáng vàng bắn ra bốn phía.
Chỉ thấy trong Ϧóþ da màu đen của cậu, hàng loạt tờ tiền sắp hàng, trong từng ngăn đều có một chồng tiền mặt lớn, liếc mắt một cái, tính toán giản lược, cũng dày như miếng đậu phụ phơi khô, khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Đứa nhỏ này...
Người giàu có!
Uổng công bọn họ vẫn lo lắng hai đứa nhóc này không có tiền trả!
Xem ra đa nghi rồi.
Tiểu Dịch Thần lấy 400 đồng ra, cho bọn họ thối lại. Lúc phục vụ tìm tiền lẻ tới khi đó, đã thay đổi một sắc mặt khác, với hai đứa nhóc này, đã nhìn bằng con mắt khác rồi!
"Như vậy, các người không cần đề phòng chúng tôi ăn cơm bá vương nữa?" Khóe mắt Tiểu Dịch Thần thâm thúy nhếch lên, nói ra bất mãn của mình.
Phục vụ bị cậu nói đến mặt đỏ tai hồng, lập tức luôn mãi nhận lỗi.
Hữu Hữu không muốn nghe bọn họ giải thích, vẫy vẫy tay.
Tiểu Dịch Thần cất kỹ Ϧóþ da, Hữu Hữu đột nhiên hỏi: "Trên người anh sao mang nhiều tiền mặt như vậy?"
"Ừ, không nhiều lắm nha. Vì thuận tiện mà!"
Tiểu Dịch Thần nói.
Cậu có rất nhiều thẻ tín dụng, nhưng mà đều là thẻ phụ. Trên thực tế, cậu còn chưa tới tuổi dùng thẻ phụ, nếu không phải ở trong khu mua sắm của nhà họ Mộ, thì những khu mua sắm khác nhìn thấy tuổi cậu còn nhỏ, sẽ từ chối quét thẻ.
Bởi vậy trên người cậu luôn có tiền mặt, để phòng bất cứ tình huống nào.
Hai đứa nhóc ăn xong bữa tiệc lớn, cách thời gian phim điện ảnh mở màn chỉ có nửa giờ.
Chạy trước chạy sau, mới kịp buổi chiếu.
Hữu Hữu không phải là là lần đầu tiên tới rạp chiếu phim xem phim, nhưng mà Tiểu Dịch Thần lại là lần đầu tiên, bởi vậy khó tránh khỏi, vô cùng hưng phấn.
Phải biết rằng, thường ngày xem phim, cậu chỉ xem trong phòng chiếu phim trong nhà.
Nói về bầu không khí, vẫn lại là rạp chiếu phim hiệu quả tốt nhất.
Bởi vậy lúc điện ảnh mở màn, Tiểu Dịch Thần khó có thể yên ổn.
Hữu Hữu nhịn không được lấy tay gõ ót của cậu.
"Yên tĩnh đi, xem phim đàng hoàng, anh còn làm ầm ĩ như vậy, sẽ bị đuổi ra!"
Tiểu Dịch Thần an tĩnh trong nháy mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc