Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 426

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết đảo mắt, trong lòng giống như có con mèo đang cào cấu, ngứa ngáy không thôi, ánh mắt ảm đạm vài phần, sau đó nhìn xuống phía dưới.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo của bệnh nhân, cổ áo mở rộng, liếc mắt một cái, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy những thứ bên trong.
Ánh mắt anh tối đi, anh vươn tay, đẩy vạt áo ra.
Vân Thi Thi lập tức đẩy tay anh ra, dở khóc dở cười nói: “Anh làm gì vậy, không được nhìn trộm đâu!”
“Cái gì trên người em mà anh chưa thấy chứ!” Anh đúng lý hợp tình nói.
Vân Thi Thi ảo não nói: “Mộ Nhã Triết, anh…!”
“Mấy ngày không tắm rổi?"
"À…" Vân Thi Thi mặt đỏ lên, xấu hổ nói, "Hai ngày!"
"Ồ!" Mộ Nhã Triết cảm thán một câu, anh đứng dậy, bế cô lên, cúi đầu nhìn cô, đen tối nói "Cùng nhau tắm đi!”
Cô mở to hai mắt, ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, trên mặt đỏ ửng như cà chua: "Không được!"
"Sao lại không?"
Cô lắc lắc đầu, mím chặt môi, mặt đỏ như máu, ngượng nghịu nói: "Nếu… Hữu Hữu với Dịch Thần trở về, thấy được không hay đâu!"
"Hai đứa đó, chắc chắn không về nhanh được đâu!” Mộ nhã triết khẳng định nói, nở một nụ cười bí hiểm.
Vân Thi Thi có chút sợ, lúc đầu cô nghĩ còn lý do để từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khẳng định của anh, cô lập tức hiểu ra!
Mộ Nhã Triết nhất định đã cấu kết với Tiểu Dịch Thần!
Tiểu Dịch Thần mang Hữu Hữu đi ăn, nhất định là Mộ Nhã Triết đã âm thầm bày mưu tính kế, để anh và cô ở riêng với nhau!
Cô giận dữ nói: "Giỏi lắm! Cha con hai người âm thầm cấu kết với nhau lừa…"
Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết đã cúi đầu, hôn lên môi cô, ngăn cô nói những từ tiếp theo.
Vân Thi Thi bị nụ hôn của anh làm kinh ngạc.
Lúc đầu anh chỉ hôn nhẹ nhàng, sau đó thì hôn mỗi lúc một bạo, mỗi lúc một sâu hơn, hai người cứ tiếp tục hôn cho đến tận khi trời tối hẳn.
Dù thế nào cả hai cũng không kiềm chế được.
Dù sao, đã lâu rồi anh chưa làm gì cô, thế nên sau khi bị anh hôn đến không thở được, cơ thể cô đã nóng ran, đôi khi anh có làm đau cô một chút.
Vân Thi Thi bị đau rên lên vài tiếng, cô nắm chặt tay lại, đấm mạnh vào vai anh, tỏ ý chống cự.
Nhưng, sức lực bé nhỏ đó của cô, không thể khiến anh dừng được.
Anh ôm cô vào phòng tắm, vừa rồi khi anh tha cho cô, cô lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng mà anh đâu thể để cô trốn thoát dễ dàng vậy được!
Dĩ nhiên là không!
Anh ôm lấy cô, ép cô vào tường, cơ thể cao lớn của anh ép lên người cô.
Anh cúi đầu, chóp mũi anh đặt hờ lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước của anh vang lên.
"Anh muốn em".
Đây là sự thực.
Anh đang thổ lộ những mong muốn chiếm hữu bên tai cô, làm cô ngượng ngùng không biết trả lời làm sao.
Vân Thi Thi e lệ quay mặt đi, giọng nói khàn khàn của anh cực kỳ nam tính, khiến cô không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Anh nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em có muốn anh không?”
Anh đang ép hỏi, câu hỏi của anh càng khiến cô căng người hơn.
Anh, sao có thể ác liệt như vậy chứ!
“Không!” Vân Thi Thi mạnh miệng đáp, ánh mắt trốn tránh nhìn sang chỗ khác.
Mộ Nhã Triết nhận được câu trả lời không mong muốn, bất mãn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, chạm vào nơi mẫn cảm của cô.
Vân Thi Thi rên nhẹ một tiếng, chân tay luống cuống hết cả lên.
“Đừng lừa anh, cũng đừng nói dối!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thân hình thon dài của anh mạnh mẽ vô cùng, không để cô một đường lui nào cả, anh lại ép hỏi: “Em có muốn anh hay không, hả?”
“Muốn… muốn!”
Vân Thi Thi thấy ánh mắt u ám của anh, cô cũng không dám chọc giận anh, nên đành nói thật, trên mặt đỏ như cà chua chín rụng.
Mộ Nhã Triết vừa lòng nở nụ cười, anh nhẹ nhàng hôn cô, vừa hôn vừa thưởng thức thứ mùi vị và độ mềm ấm từ đôi môi cô.
Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng *** quanh môi cô, tinh tế vẽ lại đường cong trên môi cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ môi cô, lặp đi lặp lại, như một con chuồn chuồn xà trên mặt nước, một cách hời hợt, khiến cô cả người nóng ran.
Anh để môi mình sát môi cô, anh hỏi: “Muốn thế nào?”
Vân Thi Thi xấu hổ, nhìn vào đôi mắt ái muội của anh, đôi mắt anh thâm trầm, dục niệm không hề che dấu!
“Mộ Nhã Triết, anh đừng quậy nữa, nếu Hữu Hữu và Dịch Thần trở về, nhìn thấy cảnh này thì, không hay đâu!”
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần trở về thật thì…
Thôi xong…
Vân Thi Thi chỉ nghĩ thôi cũng thấy thẹn, trên mặt đã nóng còn nóng hơn, môi **** bị hôn làm cho đỏ hồng như máu!
Nghĩ lại, nếu bị thế thật, chắc cô tự đào hầm chôn mình cho xong.
“Em khoan nghĩ đến hai đứa đó đi, chăm sóc anh trước đã này!”
Anh rất tự nhiên không để cho cô trốn tránh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhịn không được cúi đầu cắn nhẹ vào bờ vai nhắn nhụi trắng như ngọc của cô.
Cô nhịn đau, cắn chặt môi dưới, khống ૮ɦếƭ để mình không kêu lên!
Hành động đó của cô, làm anh có chút không vui.
Thứ nam tính của anh mạnh mẽ dựng đứng lên.
“Không chịu nói sao?”
Giọng nói anh đầy từ tính.
Cô đang mơ hồ, nhất thời không để ý, ngay cả hô hấp cũng gấp dần hơn, hít thở cũng không thông.
“Thi Thi, nói đi, em muốn anh làm gì nào, nói xem!”
Mộ Nhã Triết hôn lên vành tai cô, đem vành tai trắng như ngọc của cô ngậm lấy.
Cơ thể cô như có luồn điện giật không ngừng, truyền khắp tứ chi, tê dại cả người, làm cô thấy sợ hãi.
Người đàn ông này, sao có thể ác liệt như thế?
Vân Thi Thi không giống như những cô gái bình thường, cô chống đối anh, anh muốn nghe cái gì, cô sẽ không nói cho anh nghe.
Anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Anh một tay nắm chặt bả vai cô, tay kia xé toặc áo bệnh nhân trên người cô, làn da trắng tuyết lộ ra, cùng với xương quai xanh mê người.
Lúc đầu, Vân Thi Thi còn giãy dụa.
Nhưng mà anh là một người đàn ông nóng nảy, anh không để cô kháng cự, anh đem cả người cô nhấc bổng lên.
Cô gầy như thế này, chỉ cần dùng nửa sức, anh cũng đã có thể nhấc bổng cô lên rồi, thế mà, cô còn dám chống đối anh sao!
Cứng đầu.
Không ngừng chống đối.
Vân Thi Thi nhăn mày, chớp mắt, cô đã nằm trong vòng tay anh.
Mộ Nha Triết giữ nguyên tư thế này, vội vàng giữ chặt lấy cô.
Trong phòng tắm, hai người giữ nguyên cảnh tượng khiến người khác nhìn vào là mặt đỏ tim đập.
Qua một lúc lâu, Vân Thi Thi vẫn bền bỉ không nói gì, dù cô mệt mỏi đến mức Ng'n t cũng không thể nhúc nhích được.
Cô mặc cho anh bế cô đặt vào bồn tắm lớn.
Nhắc tới phòng tắm, đây đúng là một phòng tắm đẳng cấp của xa hoa tráng lệ.
Bồn tắm rất sâu, đủ để chứa cả hai người.
Mộ Nhã Triết nhỏ vài giọt dầu thơm vào bồn, ngay sau đó, trong phòng đã tràn ngập mùi thơm.
Vân Thi Thi nhích người sát vào thành bồn tắm, đầu cô gối lên cánh tay san chắc của anh, anh ôm trọn lấy cô, lưng cô áp chặt vào *** anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc