Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 425

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu anh không đến, có phải hai người cứ như vậy mà ngủ đến sáng không!
Hữu Hữu mỉm cười, nụ cười rất cuốn hút, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Trước giờ hai cha con luôn đối chọi với nhau, có lẽ đây là lúc hai người hoà hợp nhất từ trước đến giờ.
Có lẽ từ trong thâm tâm, Hữu Hữu đã chấp nhận anh rồi, khi anh ***ng vào người cậu, cậu cũng không còn kháng cự gì nữa, mà cậu chỉ gọi một tiếng cha, cũng thấy đó là cậu tự nguyện gọi, không phải do Mộ Nhã Triết uy hiếp, mà là cậu muốn gọi anh một tiếng cha!
“Hữu Hữu, giúp anh một việc được không?” Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên mặt dày xáp lại, nét mặt lấy lòng nói.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn Dịch Thần, thấy nụ cười nịnh nọt trên môi của người anh trai, cậu nhìn cái là biết Dịch Thần đang có việc nhờ.
Dù là anh trai có việc nhờ, nhưng cậu không thể dễ dàng mà đồng ý được, đúng không?
Vì thế, Hữu Hữu chu miệng nói: “Không giúp!”
“Vì sao?”
Tiểu Dịch Thần buồn bã kêu: “Thật ra, việc này đối với em chỉ là việc nhỏ thôi, lấy thân phận của em thì có thể dễ dàng làm được việc này lắm!”
“Anh sẽ trả công mà!”
Hữu Hữu bỗng nhiên nghĩ gì đó, lấy tay xoa xoa bụng, mắt tròn vo, xấu xa cười: “Vậy anh đãi em một bữa đi, em sẽ giúp anh!”
Mời một bữa à, không khó.
Tiểu Dịch Thần gật đầu đồng ý.
“Được, vậy ok! Anh cần giúp gì?”
“Há há há…”
Tiểu Dịch Thần cười, đem quyển sách đại số trong tay đưa ra trước mặt Hữu Hữu: “Có vài cái đề khó, giúp anh giải đi!”
Vân Thi Thi bị câu nói này chọc cho cười chảy cả nước mắt.
Hai thằng nhóc này, thật là…!
Mộ Nhã Triết đơ mặt.
Đứa con trai này, nói mà có biết ngượng không đây?
Thân làm anh, một tí đề toán đơn giản lại quay sang hỏi em trai mình là thế nào?
Hữu Hữu đắc ý nở nụ cười, cầm lấy quyển sách đại số.
Tuy bên ngoài ghi là toán nâng cao, nhưng mở ra cũng chỉ là những phép nhân chia cơ bản.
Trừ đại số ra, còn có hơn mười từ tiếng Anh phải dịch.
Tiểu Dịch Thần là học sinh của vườn trẻ song ngữ Allan, tuy nói vườn trẻ, nhưng giáo dục trong đây rất nghiêm khắc. Khi nhập học, đứa trẻ nào cũng phải làm một bài kiểm tra nhỏ, vì thế trước đó chắc chắn ai cũng phải học qua một lớp, nếu không sẽ không đậu được.
Vì thế, trong khi những nhà trẻ khác chỉ dạy cộng trừ, thì ở đây đã dạy cả nhân và chia.
Nhưng nó cũng gây khó khăn không ít cho Tiểu Dịch Thần, cậu đã suy nghĩ nửa ngày, mà vẫn không giải ra.
Phép trừ, có thể dùng Ng'n t để tính, và phép nhớ khi trừ.
Nhưng mà phép nhân thì, tính cả ngón chân cũng không đủ.
Tiểu Dịch Thần ai oán nói: “Em đừng nhìn anh như thế, anh chỉ vừa học thôi mà!”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Ai bảo anh ngốc, mấy bài toán đơn giản này mà cũng không biết làm!”
Nếu để cho Tiểu Dịch Thần làm mấy bài toàn của Hữu Hữu, chắc vừa đọc đã gục luôn quá.
Tiểu Dịch Thần không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Hữu Hữu, chỉ bi thương nhìn đống bài tập nói: “Em trai, em ghét anh đúng không!”
“Đúng rồi!”
“Hu hu….”
Tiểu Dịch Thần khóc ngã ngồi trên ghế salon.
Hữu Hữu lấy đống bài tập, nhìn lướt qua một lần rồi nói.
Mấy bài này thật sự là đơn giản mà.
Tiểu Dịch Thần cầm Pu't lên, nhưng mà không muốn làm bài nữa, vừa rồi khi đưa Pu't cho Hữu Hữu, bài toán chưa đầy 30 giây đã giải xong rồi.
Tốc độ giải đúng là làm người khác phải há hốc mồm mà.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiểu Dịch Thần há hốc mồm ngồi nhìn, Hữu Hữu đem đống bài tập ra làm nhanh như gió: “Xong!”
“Em… làm nhanh vậy á? Đúng không đấy?”
Cậu không tin nhìn.
Hữu Hữu đắc ý nói: “Không tin thì thôi, mấy bài này quá đơn giản”.
Tiểu Dịch Thần đưa mắt nhìn bài giải một lượt, đúng là Hữu Hữu không phải làm qua loa cho xong, cũng không phải tuỳ tiện ghi đại một đáp án nào.
Cậu lấy đáp án sau sách ra so, đúng là không sai, đáp số bài nào cũng đều trùng khớp.
Cậu khó tin nhìn, trực giác của cậu nói cho cậu biết, em trai cậu Vân Thiên Hữu có một tốc độ tính toán kinh hoàng!
Làm sao mà Hữu Hữu được như vậy?
Thôi, dù sao cũng xong rồi!
Tiểu Dịch Thần đưa sách tiếng anh qua.
Chỉ còn một vài chỗ là chưa được dịch.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn qua một cái, lại một trận gió nổi lên, tay đưa như bão tố, vèo một phát, xong bài.
Tiểu Dịch Thần mồm chữ O, mắt chữ A, hai tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài.
Hữu Hữu vươn tay chống cằm, đắc ý nói: “Xong!”
“Thật lợi hại!”
Tiểu Dịch Thần sợ hãi kêu một tiếng, đúng là khó tin mà.
Đống đề này không hề làm khó Hữu Hữu, ngược lại cậu còn giải với một tốc độ khủng khiếp.
Dịch Thần giải mấy bài này mấy ngày chưa xong, thế mà đưa cho Hữu Hữu, chưa đầy năm phút đã giải hết rồi.
“Hứ, anh nghĩ em ngốc giống anh sao?”
Hữu Hữu đắc ý nói, ngoài miệng tuy là giọng xem thường, nhưng thấy Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh không ngừng khen ngợi, cậu cảm thấy lỗ tai mình thật là sướng, cậu đắc ý chống cằm huýt sáo.
“Hữu Hữu, giỏi quá nha!”
Vân Thi Thi cũng bị cậu doạ sợ, trước giờ cô không hề biết, con trai của mình lại thông minh đến vậy.
“Dĩ nhiên rồi!”
Hữu Hữu mặt ngẩng cao, tự hào nói: “Con sợ con còn thông minh hơn cả anh mình kìa.”
“Đúng rồi! Em trai thông minh thật đấy, anh giải mấy ngày, dùng một đống cách cũng không nhẩm ra, mà em vài phút là xong rồi. Quá đỉnh!” Tiểu Dịch Thần luôn miệng khen.
Hữu Hữu bị lời khen của Dịch Thần làm cho lâng lâng, hồn như bay lên chín tầng mây.
Mộ Nhã Triết nhanh chóng túm cậu kéo xuống: “Đói chưa?”
“Dạ rồi!” Hữu Hữu nặng nề gật đầu: “Con sắp ૮ɦếƭ đói rồi, cơm chiều còn chưa ăn!”
Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, Vân Thi Thi giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi, em không chăm sóc Hữu Hữu tốt, anh… anh… anh…”
“Mẹ, mẹ biết thế là tốt! Nhưng mà con không cần mẹ chăm sóc con đâu, mẹ chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi!” Hữu Hữu hừ một cái, sau đó dịu dàng nở nụ cười, nũng nịu nói.
Tiểu Dịch Thần khoác vai Hữu Hữu, vỗ vỗ *** nói: “Đi, anh đãi chú một bữa, chịu không?”
Nói xong, hai cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Vân Thi Thi cười tươi nằm trên giường.
Cô sao lại sinh ra hai đưa dở hơi này vậy ta?
Một đứa bề ngoài lạnh lùng lãnh đạm, nhưng thực ra là một đứa bé ngốc nghếch.
Một đứa bề ngoài tao nhã, nhưng bên trong lại là một tên đại kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết ngồi bên giường, đem cô ôm ngồi vào trong lòng mình, thấy cô sốt cao ra nhiều mồ hôi, làn da trắng mịn giờ đã trở nên nóng ẩm dinh dính.
Người phụ nữ này… chắc hai ngày chưa tắm rửa gì đây!
Bị anh ôm như thế, Vân Thi Thi trấn tĩnh bản thân.
Mấy ngày không gặp, nhưng cô vẫn có thể nhận ra sâu trong ánh mắt thanh lãnh của anh đang che dấu điều gì.
Âm thầm mạnh mẽ như sóng, dồn dập.
Cô có ngốc, cũng nhìn ra anh đang kiềm chế cái gì.
Trong phòng im ắng hẵng đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc