Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 415

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộc Tịch một đường lái ô-tô đến studio.
Giờ phút này, studio một mảnh yên tĩnh.
Đạo cụ đều được dọn dẹp xong, chở đi rồi.
Bãi đỗ xe to như vậy, đã khôi phục dáng vẻ trước kia, cũng không có manh mối gì.
Vân Thiên Hữu tìm tòi trong studio một hồi, cũng không có phát hiện gì.
Mộc Tịch sững sờ địa nhìn gương mặt bình tĩnh lý trí của cậu, nhìn không ra cậu chỉ có sáu bảy tuổi tuổi.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Vân Thiên Hữu quay người đi đến trước mặt cô, ngưỡng mặt lên hỏi: "Trước khi mẹ mất tích, nhắn một tin nhắn cho cháu, đại khái khoảng mười giờ. Lúc đó, mẹ đi đâu?"
"Khách sạn... Ừ, bởi vì cô ấy bị xối nước, cho nên tôi để cho cô ấy về tắm rửa."
"Khách sạn?" Vân Thiên Hữu không khỏi có chút hoài nghi.
"Ừ."
Mộc Tịch lại giải thích nói: "Chúng tôi bao phòng ở khách sạn cách vách, đều là cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, phòng Thi Thi ở tầng mười."
Hữu Hữu nói: "Vậy đi khách sạn xem camera theo dõi chẳng phải sẽ biết mẹ đi đâu sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Mộc Tịch một vỗ đầu: "Ai nha! Đúng vậy! Trước kia sao tôi không nghĩ tới?"
Hữu Hữu âm thầm khách sáo liếc cô một cái.
Bởi vì ngu dốt chứ sao.
Đương nhiên, lời này chỉ có thể oán thầm trong lòng một phen, trên mặt cậu căn bản không tỏ ra khinh bỉ chỉ số thông minh cô ấy, chỉ nói: "Vậy dì dẫn cháu đi khách sạn?"
"Được." Mộc Tịch ngồi xổm xuống, muốn ôm cậu.
Vân Thiên Hữu lại nói: "Bản thân cháu đi."
Mộc Tịch: "..."
Đứa nhỏ này, cô ấy có chút hoài nghi có phải có gien phi nhân loại không.
Đi đường đêm, trẻ con không phải nên sợ hãi? Nên muốn ôm?
Cậu lại không muốn ôm ấp.
Trên mặt giống như vô cùng ghét bỏ.
Mộc Tịch quả thực khóc không ra nước mắt.
Hai người tới khách sạn, từ lúc nãy vào cửa, Vân Thiên Hữu bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, khách sạn này không phải cũ nát bình thường, tổ phim này thật keo kiệt.
Mộc Tịch mới vừa giải thích nói là tổ phim khống chế dự toán, bởi vậy không có thể ở khách sạn cao cấp.
Vân Thiên Hữu trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại hoài nghi, cậu không phải đã đầu tư một món tiền sao?
Vài ngàn vạn, chó ăn?
Một bộ điện ảnh thanh xuân, ngoài thù lao minh tinh đóng phim, phí tổn khác mà so với phim cần vận dụng đặc hiệu buôn bán, là rất thấp.
Huống hồ, không ngừng chỉ có một nhà đầu tư là Nhạc Trí.
Hoàn Vũ, còn có người đầu tư khác, thêm nữa quảng cáo, lại còn ở khách sạn như vậy?
Hay là nói... Tiền bạc của cậu không rõ đã đi chỗ nào?
Mộc Tịch đi đến trước bàn trực, thấy tiếp tân đã ngủ say như ૮ɦếƭ, kêu vài tiếng, không có phản ứng.
Hữu Hữu đi qua, đá ghế một cước.
Tiếp tân tỉnh lại, nhìn bốn phía, đã thấy một đứa bé mặt mày tuấn tú tiểu đứng trước mặt cô ta, ánh mắt coi thường, nhất thời có chút tức giận nói: "Hả? Đứa bé chỗ nào tới?"
"Bà thím, tỉnh ngủ chưa?"
Hữu Hữu lạnh lùng thốt, lời ra kinh người.
Tiếp tân 29 tuổi lại vẫn cực kỳ tuổi trẻ trực tiếp bị cậu nhóc gọi một câu "Bà thím" cả kinh hóa đá rồi!
Phương thức đơn giản ***, khiến Mộc Tịch trợn mắt há mồm.
Đứa nhỏ này...
Giống ai!
Đúng rồi, vấn đề cô ấy ngẫm lại vừa rồi còn cần miệt mài theo đuổi một phen.
Ví như đứa bé này đúng là con của Thi Thi.
Vậy cha đứa nhỏ này là ai!?
Cảm thấy nên gặp mặt anh ta, trong đầu bỗng nhiên mơ hồ hiện lên khởi một dung nhan mơ hồ một người đàn ông, nhưng lại nhất thời không nhớ là ai.
A nha, hiện tại cũng không phải là lúc truy cứu những chuyện này!
Chỉ nghe tiếp tân oán giận: "Đứa bé này ở đâu ra, sao ăn nói như vậy?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mộc Tịch lập tức nói: "Tiếp tân, phòng theo dõi của khách sạn ở đâu? Chúng tôi muốn xem camera một chút, có thể chứ?"
Tiếp tân nhìn cô ấy, lập tức tỉnh táo, cảnh giác đánh giá cô ấy: "Cô là?"
"Tôi là người của tổ phim 《 Quả Trám 》, chúng tôi đã bao mười phòng của khách sạn này."
Tiếp tân hơi sững sờ mà nói: "Tôi mới vừa điều tới nơi này không lâu, trái lại nghe có tổ phim bao trong này, nhưng các người muốn xem camera làm cái gì?"
"Đương nhiên là có việc gấp. Một nghệ sĩ của tổ phim vào khách sạn thì biến mất, điện thoại cũng không gọi được, cô ấy vào khách sạn, cũng không biết tung tích, cho nên muốn xem camera một phen..."
Tiếp tân xoa mắt, trách móc: "Thật xấu hổ! Nếu tổ phim có người mất liên lạc, cũng nên trực tiếp báo cảnh sát không phải sao?"
"... Báo cảnh sát?"
"Đúng vậy. Mạo muội hỏi một phen, mất liên lạc đã bao lâu?"
"Từ mười giờ đến bây giờ rồi."
"Vậy báo cảnh sát đi."
Hữu Hữu ở một bên nói: "Báo cảnh sát cũng chỉ là làm ghi chép, sau 48 giờ mới có thể lập án."
Mộc Tịch căng thẳng nói: "Kỳ thật tình huống hiện tại, có lẽ không cần đến cảnh sát ra mặt, chúng tôi chỉ biết rằng cô ấy vào khách sạn xong cuối cùng đã đi đâu, là được."
"Là như vậy..." Tiếp tân cau mày, nghiêm túc giải thích, "Nếu không phải do cảnh sát ra mặt, chúng tôi không tư cách cho cô xem camera." Tiếp tân chi tiết nói.
"Vì sao?"
"Không có quyền hạn." Tiếp tân nói: "Thời gian trước có khách ở trong khách sạn, bản Pu't ký và một chút tài vật bị trộm, cũng muốn xem camera, sau cùng vẫn lại là cảnh sát tham gia mới có quyền hạn xem."
Hữu Hữu nhíu mày.
Thái độ phục vụ của khách sạn này đúng là khiến người gấp gáp.
Mộc Tịch cũng đã căng thẳng đi sang một bên báo cảnh sát rồi.
Kết quả cảnh sát trả lời, nhân số cảnh sát chịu trách nhiệm ban đêm của cục cảnh sát không nhiều, ra tuần tra, còn có hai người đang làm ghi chép, tạm thời không thể đúng lúc báo động.
Hơn nữa xưng, nếu là mất liên lạc, đề nghị sai mười hai giờ mới báo cảnh sát, hoặc là đợi sau tám giờ buổi sáng, cục cảnh sát sẽ phái người qua tìm hiểu tình huống.
Cúp điện thoại, Hữu Hữu hỏi tình huống, Mộc Tịch nói tường tận.
"Làm sao bây giờ?"
Mộc Tịch lo lắng, theo bản năng hỏi ý kiến của cậu.
Dù là bọn họ không phản ứng kịp, cô là một người trưởng thành, mà lại nghiêm túc hỏi một đứa bé nên làm sao bây giờ.
Môi hồng Hữu Hữu mím lại.
Lập tức nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại ra, gọi một số.
Điện thoại vang thật lâu, sau đó mới được kết nối.
Cậu mở miệng nói: "Cha ơi, hiện tại con ở khách sạn Hào Thái, có việc gấp, cha tới đây một chút."
Mộc Tịch trợn mắt há mồm mà nhìn cậu bình tĩnh cúp điện thoại, cảm thấy ngổn ngang trong gió.
Cô ấy có thể thấy trong mắt đứa nhỏ này có lo âu và khẩn trương vì không thấy mẹ nữa, nhưng mặc dù nội tâm vô cùng lo lắng, bình tĩnh cậu biểu hiện ra ngoài, lại khiến người ta thán phục.
Mười mấy phút đồng hồ sau, một chiếc xe thể thao đỗ lại ở cửa khách sạn, úc người đàn ông dáng người thon dài, dung mạo anh tuấn bức người xuất hiện tại cửa khi đó, Mộc Tịch ngây ngẩn cả người.
Lúc này cô ấy mới phản ứng kịp, vì sao gương mặt đứa nhỏ này khiến cô ấy cảm thấy nhìn quen mắt.
Mộc Tịch ngơ ngẩn đánh giá qua lại trên người hai cha con, khóe môi hung hăng rút một phen.
Cha đứa nhỏ này đúng là...
Người thừa kế Mộ thị - - Mộ Nhã Triết!?
Bỗng nhiên cô ấy đã hiểu, lúc trước Vân Thi Thi bị Nhan Băng Thanh ức hiếp tát tai, bị anh nhìn thấy, trong mắt anh lóe lên sát khí và phẫn nộ.
Cũng bỗng nhiên hiểu, vì sao trong một đêm Nhan Băng Thanh đã bị phong sát đến đường cùng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc