Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 409

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi bị động tác đột ngột của anh làm cho bất ngờ, lẳng lặng ngẩng đầu, thì đã thấy anh ta cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt tức giận.
"Tinh Trạch, anh..."
"Vừa nãy, cô ta nói, em là người thứ ba, chưa kết hôn mà đã có con."
Cố Tinh Trạch môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng cất lời: "Bị nhục mạ như vậy, em cảm thấy thế nào?"
Vân Thi Thi bị câu hỏi của anh làm cho ngơ ngẩn, thật lâu cũng không trả lời.
"Sao lại không nói, đây là sự lựa chọn của em sao?"
Cố Tinh Trạch tức giận nhìn cô chằm chằm: "Vân Thi Thi, đây là thứ em chọn sao? Em muốn uổng phí bản thân như vậy sao?"
"Có ý gì?"
"Tên đó có thể cho em cái gì, vinh hoa phú quý? Là hư danh hay là lợi ích vĩnh viễn? Còn có, những lời lẽ chửi rủa, khinh miệt, nhục nhã như vậy! Tất cả đều là em muốn vậy sao?"
Vân Thi Thi ngơ ngẩn.
Mặc dù sắc mặt của anh lạnh lùng không có biểu hiện, giọng nói thì nhàn nhạt, nhưng ở trong mắt anh ta thì dạt dào tràn ngập yêu thương.
Anh ta... đang biểu hiện tình cảm với cô?
Vân Thi Thi nói không thành lời.
Cố Tinh Trạch tiện đà nói thêm: "Vinh hoa phú quý, danh lợi, tên đó cho em được, anh cũng cho được. Nhưng mà nếu như anh là người đàn ông của em, anh tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, nhục nhã em, chửi rủa nói xấu em!"
Vân Thi Thi nghẹn họng nhìn trân trối.
Giọng nói của Cố Tinh Trạch hơi dịu xuống, khuôn mặt tuấn tú từ từ kề sát mặt cô, lửa giận trong mắt bỗng chốc bị thay bằng sự dịu dàng trìu mến, anh ta đau lòng nhìn cô, nhiều lúc rất muốn đem người con gái này ôm lấy thật chặt.
Nhưng anh không thể.
Cố Tinh Trạch nhắm mắt lại, thanh âm trầm thấp tột cùng: "Thi Thi, nếu như anh là người tới trước, em sẽ chọn anh sao?"
Nếu như trước đây gặp gỡ anh trước khi gặp Mộ Nhã Triết, cô sẽ chọn anh sao?
"Tinh Trạch, em vẫn luôn coi anh như một đàn anh ưu tú..."
Cố Tinh Trạch ngắt lời: "Nếu như không phải là đàn anh...?"
Vân Thi Thi sửng sốt.
"Vân Thi Thi, trong mắt em, anh chỉ là một đàn anh thôi sao?"
Cố Tinh Trạch từ từ mở mắt, thanh âm khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt cũng lạnh nhạt không chút xao động: "Vân Thi Thi, anh vẫn luôn nghĩ rằng anh là một kẻ không màng danh lợi. Nhưng đến khi gặp em, lần đầu tiên anh có ham muốn đoạt lấy."
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng trái tim của mình sẽ không bao giờ rung động nữa, đời này sẽ cứ vậy cô độc.
Có thể gặp cô, anh ta lại như gặp phải thứ ma quỷ gì, trái tim không ngừng vì cô mà nhộn nhạo, chỉ cần một cái ngoái đầu, một cái nhăn mày, hay một tiếng cười của cô, trái tim lại như có dòng máu nóng không ngừng chảy vào.
"Em vẫn chưa trả lời anh, em sẽ chọn anh chứ? Không có Mộ Nhã Triết, em sẽ chọn nắm tay cùng anh sao?"
Anh cố chấp gặng hỏi, cố không muốn bỏ lỡ, cố không để buông tay.
Chỉ cần là một chữ "Có" từ trong miệng cô nói ra, anh sẽ không từ thủ đoạn mà cạnh tranh!
Vân Thi Thi im lặng không nói, chậm rãi vươn tay, đẩy anh ta ra.
"Xin lỗi, Tinh Trạch..."
Lời cự tuyệt của cô, không một chút do dự.
Cố Tinh Trạch sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô, đột nhiên, khóe môi hơi cong lên, trong ánh mắt giống như đã bị dập tắt mất cái gì.
Vân Thi Thi lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu lên, Cố Tinh Trạch đã rời đi từ bao giờ.
Cô hít sâu một hơi, sốc lại khí thế, đi ra chỗ Mộc Tịch, cô ấy đang tìm cô khắp nơi ở Studio.
"Vân Thi Thi, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi không thấy."
Vân Thi Thi giống như đang thất thần, không nghe rõ Mộc Tịch nói gì.
Mộc Tịch ngẩn ra: "Thi Thi, cô làm sao vậy...?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Thi Thi, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi không thấy."
Vân Thi Thi giống như không nghe thấy lời của cô nói, có chút mất hồn mất vía đứng đó.
"Thi Thi?"
"Hả?"
"Cô làm sao vậy? Sao cũng giống như Tinh Trạch, vẻ mặt đầy mùi đe dọa thế?" Mộc Tịch có chút bất đắc dĩ nói.
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện."
Mộc Tịch mấp máy môi, định nói nhưng lại thôi, chỉ lấy trong túi sách ra một bình thủy tinh, đưa cho cô: "Cho cô nè."
Vân Thi Thi đưa tay nhận lấy, không khỏi có chút tò mò, "Đây là cái gì?"
"Là canh gừng, tôi vừa nấu cho cô xong." Mộc Tịch lại nói: "Không phải cô sắp diễn một cảnh quay dưới mưa sao? Hy vọng có thể diễn thuận lợi một lần rồi xong. Khi xong nhớ phải tắm lại nước nóng, sau đó uống canh gừng, nếu không... rất dễ bị cảm đó."
Mộc Tịch biết Vân Thi Thi hôm nay phải diễn một cảnh rất quan trọng trong mưa, vì vậy liền vộ vàng nấu một chút canh gừng.
Vân Thi Thi cảm kích nói: "Cám ơn nha!"
"Cái này có là gì, tôi là trợ lý của cô, những thứ này đều là chuyện nên làm!" Mộc Tịch cười nói.
Bảy giờ tối, xe tạo mưa đã đến, được bố trí trong bãi đỗ xe ở quán rượu.
Lâm Phượng Thiên chuẩn bị máy móc, ghi chép tại trường quay xong liền vội vã chạy tới, yêu cầu diễn viên lập tức vào vị trí.
Cảnh này nói về việc Doãn Đông Vũ vì Doãn Hạ Thuần phát sốt, nên đã vắng mặt tại lễ đính hôn với Lâm Hà Na, ở trong phòng bệnh, Doãn Đông Vũ tưởng Doãn Hạ Thuần đã ngủ, liền thổ lộ những chân tình đã ẩn giấu trong lòng nhiều năm qua.
Doãn Hạ Thuần chợt mở mắt, thực ra, cô không có ngủ, khi nghe được nỗi lòng của Doãn Đông Vũ, thì ra hắn cũng có tình cảm với mình, liền chất vấn vì sao không sớm nói ra.
Doãn Đông Vũ lúc này mới kịp phản ứng, lòng rối như tơ vò, liền chạy ra ngoài, muốn ngồi lên ô tô chạy đi.
Doãn Hạ Thuần lại đuổi theo.
Ở trong mưa, tình cảm của hai người được đẩy lên cao trào.
Ở khâu trang điểm, đạo diễn vì muốn làm nổi bật tình trạng tiều tụy của cô, liền cố ý sai nhân viên trang điểm làm vô cùng cầu kỳ, sau nhân viên trang điểm xong, nhìn một chút thì ngẩn ra.
Sắc mặt quả thực rất tiều tụy, cánh môi cùng sắc mặt thì vô cùng nhợt nhạt, lại lộ ra vài phần mỹ mạo tang thương.
Thật đẹp!
Sau khi kiểm tra lại một lần, đạo diễn liền thúc dục mọi người, Vân Thi Thi nhanh chóng đứng dậy/
Studio, tất cả đã vào chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Thi Thi vừa mới chạy tới, liền thấy Cố Tinh Trạch đang ngồi gần đó, thợ trang điểm đang chuẩn bị cho anh ta.
Cố Tinh Trạch cũng nhìn thấy, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của cô, Ⱡồ₦g иgự¢ lại một ngồi co rút, nhưng ý thức được chỉ là diễn phim nên mới kìm lại được xúc động trong lòng.
"Cảnh 28 lần thứ nhất, Action!"
Vân Thi Thi nhìn Cố Tinh Trạch một cái, có chút thất thần, vừa mới miễn cưỡng định thần lại, đã nghe Lâm Phượng Thiên hô "Cắt"!
"Vân Thi Thi, cô đang nghĩ cái gì vậy?"
Vân Thi Thi sửng sốt.
"Cô đã xem kỹ kịch bản chưa? Một cảnh này vô cùng quan trọng, cảm phiền cô tập trung hai trăm phần trăm, vẻ mặt lo lắng đuổi theo "Doãn Hạ Thuần", lo lắng trên mặt cô đâu?"
"Xin lỗi, tôi lập tức điều chỉnh lại trạng thái!" Vân Thi Thi lập tức xin lỗi.
Mới vừa rồi quả thức cô có chút sơ suất, thế nên ngay cảnh đầu tiên đã bị hỏng.
Lâm Phượng Thiên nghiêm túc nói, "Vân Thi Thi, tư chất của cô tốt, ngộ tính rất cao, tôi mong cô đừng để tôi thất vọng."
Mặc dù, anh rất thưởng thức cô, nhưng đây là việc công, ảnh hưởng đến sự nghiệp của rất nhiều người, anh cũng sẽ không nể mặt.
Vân Thi Thi quay về chỗ của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc