Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 407

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Phải rõ ràng, cô là diễn viên, không phải là cô chủ lớn, hiểu chưa? Tôi vì nể mặt cha của cô, mới cho cô vào tổ kịch. Nhưng không có nghĩa cha cô có mặt mũi lớn mà tôi không dám đá cô ra khỏi tổ kịch. Diễn không tốt, vẫn bị đá khỏi như thường, lấy biểu hiện của cô, tôi có thể tùy tiện kéo một người khác vào diễn, đều tốt hơn cô."
Vân Thi Thi ở một bên nghe Lâm Phượng Thiên trực tiếp mắng Lục Cảnh Điềm thành cặn bã, quả thực tâm phục khẩu phục.
Khó trách nghe đồn, tính tình Lâm Phượng Thiên nóng nảy, dám giận dám nói.
Bây giờ đạo diễn như vậy cũng không nhiều.
Quân Mặc ở một bên nghe cũng kinh hồn táng đảm.
Công lực chửi người của Lâm Phượng Thiên cũng không phải tùy tiện nói. Tận mắt nhìn thấy thật bái phục.
Bây giờ đạo diễn cũng chỉ có Lâm Phượng Thiên dám mắng diễn viên có bối cảnh như vậy.
Lâm Phượng Thiên kêu mọi người nghỉ ngơi, bảy giờ bắt đầu diễn.
Là một trận mưa diễn.
Lâm Phượng Thiên mới vừa đi, Lục Cảnh Điềm liền che miệng xoay người chạy tới toilet.
Cô vừa mới đi, diễn viên quần chúng đều phát ra tiếng cười nhạo.
Dương Mị cũng không nhịn được che miệng cười.
Mộc Tịch cũng không nhịn được: "Azz, đạo diễn Lâm quả thật ngoài dự đoán của tôi, mắng người thật giỏi"
"Tôi cũng chưa thấy một mặt ma quỷ của đạo diễn Lâm như vậy?"
"Đó là cô, tôi thì gặp rồi. Bây giờ đạo diễn Lâm đã thu liễm không ít, trước kia anh ta trong tổ kịch nhất định phải lấy ra 200% tinh thần chuyên nghiệp, nếu không chỉ có thể bị mắng."
Mộc Tịch nói.
Quân Mặc cười nói: "Thi Thi, cảnh tiếp theo là cô và Tinh Trạch diễn, có muốn luyện tập một chút không? Bây giờ cô cười người khác, đến lúc đó tới phiên cô biểu hiện không tốt lại bị đạo diễn Lâm mắng"
"Cũng phải, cô đừng đắc ý, cô diễn không tốt, Đạo diễn Lâm cũng sẽ mắng, ở trước mặt Đạo diễn Lâm, không có cái gì gọi là "đặc biệt chiếu cố" cả, cô diễn không tốt, cũng sẽ bị mắng xối xả như Lục Cảnh Điềm.”
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên sợ hãi: "Cô nói đúng, Quân Mặc, cô mau giúp tôi luyện tập lời thoại đi."
Quân Mặc xoa đầu cô: "Được, đồ ngốc..."
Mộc Tịch ở một bên nhìn thẳng mắt, không khỏi cảm khái nói: "Quân Mặc, tôi sắp bị cô bẻ cong rồi."
Quân Mặc nhíu mày: "Có ý gì?"
"Cô đẹp trai như vậy, còn dịu dàng tôi sắp yêu cô mất rồi."
Trên mặt Quân Mặc ửng đỏ, có chút thẹn thùng.
Vân Thi Thi oán trách nói: "Mộc Tịch, cô thật xấu, biết cô gái nhà chúng ta dễ thẹn thùng, cô còn đùa giỡn người ta, haha."
Buổi chiều, có khách không mời mà tới tổ kịch.
Vân Thi Thi mới vừa cùng Quân Mặc diễn xong, liền theo thường lệ đi mua mấy thùng nước, trở về phân phát cho nhân viên công tác, vừa trở lại studio, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tống Ân Nhã ---
Vân Thi Thi giật mình.
Sao cô ta lại ở chỗ này?
Chỉ thấy Tống Ân Nhã ngồi ở bên cạnh Lục Cảnh Điềm, Lục Cảnh Điềm khóc thật lâu, Tống Ân Nhã dịu dàng vuốt lưng cô ta, như là đang an ủi, thoạt nhìn quan hệ hai người rất tốt.
Hay là, hai người là bạn?
Tống Ân Nhã đến thăm tổ kịch?
Quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Lời này thật có vài phần đạo lý.
Quân Mặc thấy Vân Thi Thi nhìn về phía Tống Ân Nhã cũng nhìn qua đó, liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Ân Nhã.
Thấy ánh mắt Tống Ân Nhã dừng ở trên người Vân Thi Thi, Quân Mặc có chút ngoài ý muốn.
"Thi Thi, cô quen Tống Ân Nhã sao?"
"Biết, nhưng không quen." Vân Thi Thi ít ỏi vài câu, hiển nhiên không muốn nói thêm.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tống Ân Nhã cũng nhìn về phía Vân Thi Thi, đột nhiên cúi đầu nói gì đó với Lục Cảnh Điềm, cũng không biết nói gì, thì thấy Lục Cảnh Điềm cũng nhìn về phía cô, ánh mắt lộ ra khinh miệt.
Vân Thi Thi kéo tay Quân Mặc muốn đi, Tống Ân Nhã đã đi tới, cả người chắn trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.
"A, tôi nói ai chứ, thì ra là kẻ thứ ba không biết xấu hổ" Tống Ân Nhã huýt sáo, ánh mắt hèn mọn dừng ở trên người cô.
Lục Cảnh Điềm cũng không có tiến lên, có lẽ ở lại tổ kịch.
Có vết xe đổ Nhan Băng Thanh, cô ta không dám gây sự với Vân Thi Thi ở trong tổ kịch.
Nhưng mà Tống Ân Nhã lại không giống, không cần phải kiêng kị gì cả.
Vẻ mặt Vân Thi Thi không chút biểu cảm, cũng là lười nói nhảm với cô ta, vòng qua người cô ta muốn đi.
Tống Ân Nhã lại bước lên trước một bước, ngăn cô lại, không cho cô đi.
"Sao hả? Thấy tôi thì muốn trốn, chột dạ hả? Cây muốn vỏ, người muốn mặt, cô dám làm kẻ thứ ba thì đừng chột dạ. Làm chuyện đê tiện còn muốn mặt muốn da sao?" Tống Ân Nhã rõ ràng khiêu khích nói, muốn tính nợ cũ với Vân Thi Thi.
Tiếng nói của Tống Ân Nhã rất lớn, rất cao, gần như toàn bộ studio có thể nghe thấy cô ta đang nói cái gì.
Nhưng studio to như vậy, ngoại trừ Dương Mị, những người khác không ai biết Tống Ân Nhã.
Là con gái thị trưởng, cũng giao lưu trong xã hội thượng lưu, bởi vậy Dương Mị tự nhiên biết cô ta.
Giống như Lý Cửu Hiền là diễn viễn mới xuất đạo, tự nhiên không biết người trước mắt là con gái thị trưởng.
Nhưng mà vừa nghe trong miệng Tống Ân Nhã toát ra từ "kẻ thứ ba", "chuyện đê tiện", mỗi một từ đều nhằm vào Vân Thi Thi, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Kẻ thứ ba?
Vân Thi Thi là kẻ thứ ba?
Dương Mị nhíu mày, cũng không biết tình huống gì, lại biết Tống Ân Nhã rõ ràng là muốn gây sự với Vân Thi Thi.
"Không thể nào? Cô ta là ai vậy?"
"Tôi không biết nhưng thật đẹp, đẹp hơn Lục Cảnh Điềm!"
"Không giống như là diễn viên, nhìn cả người quý khí, thái độ ngạo mạn, như là cô chủ nhà giàu nào đó."
"Ừ, có khí chất hơn Lục Cảnh Điềm, rất xinh đẹp! Chẳng qua cô ta nói Vân Thi Thi là kẻ thứ ba, lời này có ý gì? Vân Thi Thi là kẻ thứ ba sao?"
....
Mọi người không khỏi xì xào bàn tán ở sau lưng, Quân Mặc ở một bên nghe được nhíu mày, vừa muốn ra mặt, Vân Thi Thi lại ra mặt ngăn cản cô ấy, đón nhận ánh mắt khiêu khích của Tống Ân Nhã, trên mặt cô vẫn không thay đổi, gió êm sóng lặng.
"Cô Tống, cô có bệnh hả, nhưng bệnh cũng không nhẹ, chưa uống thuốc hả, đừng chạy ra ngoài dọa người."
Quân Mặc nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười một tiếng.
Đôi mắt Tống Ân Nhã âm độc: "Cô dám nói tôi có bệnh, cô có tư cách gì nói tôi như vậy?"
"Azz, Cô xem, bệnh công chúa của cô rất nghiêm trọng, kỳ cuối rồi đó." Vân Thi Thi giễu cợt nhếch môi, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Vân Thi Thi, thật không nghĩ tới cô không biết xấu hổ như vậy, quyến rũ người đàn ông có vợ, còn chen chân vào gia đình của người khác, ૮ɦếƭ cũng không hối cải."
Tống Ân Nhã nói xong, trên mặt âm độc cười nói: "Tôi thấy cô nổi tiếng hơn nửa bầu trời, fan đều ca ngợi cô xinh đẹp lương thiện, nhưng nếu để bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của cô, là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình nhà người khác, lại còn chưa kết hôn mà đã sinh con, không biết bọn họ mà biết những sự tích chói lói này của cô, sẽ có cảm tưởng gì? Tôi thật chờ mong."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc