Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 406

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Không được, ngày mai anh còn phải thu đĩa nhạc, còn phải chụp hình quảng cáo, anh như vậy cổ họng sẽ hư mất."
Cố Tinh Trạch lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, cũng không thay đổi sắc mặt lấy gói thuốc ra, đốt một điếu, hút sâu một hơi.
Ánh lửa mỏng manh, tôn lên đôi mắt lạnh lùng của anh.
Nhược Băng không có cách với anh.
Cô ấy ngồi xổm xuống, nhẫn nại nói: "Tinh Trạch, có phải anh có chuyện buồn gì hay không? Anh có thể nói với tôi, đừng giấu trong lòng như vậy?"
Cố Tinh Trạch vẫn im lặng, xem cô ấy như một không khí, không thèm để ý.
Trên mặt Nhược Băng có chút lúng túng, nhưng hết cách với anh.
Cô đi theo bên cạnh Cố Tinh Trạch cũng đã nhiều năm.
Sự hiểu biết về Cố Tinh Trạch, vẫn rất ít.
Chỉ biết anh là một người đầy tình cảm.
Minh tinh khác, luôn thay đổi trợ lý nhưng anh thì không.
Từ đầu tới cuối, từ khi anh xuất đạo đến nay vẫn có hai người trợ lý.
Yêu thích gì đó, mặc dù đã cũ nát nhưng vẫn giữ ở bên người.
Anh là một thần tượng quốc dân, một thế hệ siêu sao Thiên vương, cách xa những chuyện xấu.
Ngoài trừ những chuyện đó, cô không biết gì về anh.
Có lẽ, không có người có thể đi vào tim của anh.
Khi mười lăm tuổi, Cố Tinh Trạch đi du học, được Tần Chu nhìn trúng sau đó tiến vào Hoàn Vũ, chính thức ký hợp đồng, cũng phát hành album đầu tiên.
Thanh danh lan truyền rộng rãi.
Đế bây giờ, danh tiếng lan xa.
Nhưng phong cảnh bên ngoài, còn sau lưng khi dứt bỏ ánh hào quang, Cố Tinh Trạch chỉ có một cảm giác.
Cô đơn, tĩnh mịch.
Đúng, cô đơn.
Bên cạnh anh ngoại trừ Tần Chu, thì anh không để ai tới gần mình.
Có lẽ liên quan tới tuổi thơ của anh.
Nghe nói, anh là con riêng của nhà họ Cố thủ đô, khi còn nhỏ, mẹ ruột mất sớm, đã bị nhà họ Cố đuổi ra nước ngoài, đi xa quê sống đơn độc một mình.
Mãi đến năm mười lăm tuổi, gặp được Tần Chu.
Trong mắt Nhược Băng, cho tới giờ anh vẫn lạnh lùng, như là vương tử cao cao tại thượng, làm người ra khó tiếp cận.
"Tinh Trạch, buổi chiều còn có phân đoạn anh diễn, trạng thái của anh bây giờ không có vấn đề gì chứ?"
"Không có." Cuối cùng anh cũng mở miệng.
Lúc này trong lòng Nhược Băng cũng có chút yên ổn.
Anh ***, ánh mắt rũ xuống.
Bây giờ quay phim với anh mà nói, mới là phương thức tốt nhất để phát tiết cảm xúc.
Có đôi khi, anh thật sự tình nguyện thời gian cứ dừng lại như vậy.
Cả đời sống trong phim.
Bời vì ít nhất trong phim anh có thể nắm tay cô.
Ôm cô, hôn môi cô.
Đó là biểu lộ chân tình của anh, nhập diễn quá sâu.
Còn cô chỉ thật sự diễn trò.
Buổi chiều có hai cảnh phim vui.
Một là Lục Cảnh Điềm và Quân Mặc đối diễn.
Một cảnh là Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi.
Hai cảnh này là cảnh quan trọng nhất trong phim.
Cảnh diễn của Quân Mặc trong phim cũng không nhiều, những mà mỗi lần ra sân diễn, đều nhấn mạnh kịch tính, Quân Mặc đặt chân vào giới điện ảnh, kỹ thuật diễn không sâu, bởi vậy cô ất thật sự cố gắng trong lúc diễn, còn thường xuyên tìm Vân Thi Thi luyện tập.
Một lời thoại cô ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, vô cùng nghiêm túc.
Cảnh diễn đầu tiên là Quân Mặc đóng vai "Tô Kỳ" diễn với Lục Cảnh Điềm đóng vai "Lâm Hà Na".
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau khi Doãn Hạ Thuần về nước, có khúc mắc với tình cảm của Doãn Đông Vũ.
Bởi vì Doãn Hạ Thuần bị viêm phổi nằm viện, Doãn Đông Vũ vắng mặt trong buổi lễ đính hôn với Lâm Hà Na, Lâm Hà Na thẹn quá thành giận, tìm được nơi Doãn Hạ Thuần nằm viện, muốn hỏi tội, lại gặp được Tô Kỳ đứng ở cửa phòng bệnh.
Hai người cãi nhau.
Cũng là cảnh hay trong bộ phim.
Lâm Hà Na nổi giận đùng đùng chất vấn Tô Kỳ: "Chẳng lẽ anh* trơ mắt nhìn người con gái mình yêu nhào vào trong lòng người khác sao? Có phải anh thật sự yêu cô ta không? Tôi thấy cái gọi là yêu của anh, cũng chỉ là ngoài miệng thôi! Anh thật sự cam tâm? Nhường người con gái mình yêu cho người khác sao?"
*Quân Mặc là nữ, nhưng đóng vai nam.
Tô Kỳ lại bình tĩnh nói: "Tôi yêu em ấy, cho nên muốn em ấy tự do."
Vì đoạn diễn này, cô ấy đã cố ý luyện tập với Vân Thi Thi rất nhiều lần.
Cho nên Tô Kỳ đã thuộc lòng đoạn lời thoại này.
Thật nghiêm túc diễn, bởi vì khi diễn Quân Mặc biểu hiện vô cùng tốt, cảm xúc cũng tốt, lời kịch thâm tình biểu cảm trên mặt cũng đúng chỗ.
Nhất là cận cảnh, trong ánh mắt Quân Mặc đầy tình yêu, làm cho người ta nhìn thẳng đều nổi da gà.
Trái lại Lục Cảnh Điềm, trạng thái của cô ta tuy có nhưng biểu cảm nếu so với Quân Mặc thì ảm đạm hơn nhiều.
Chỉ một lời thoại: "Tô Kỳ, anh đưa người con gái mình yêu cho người khác, anh thật sự hèn hạ."
Nhiều lần bị NG.
Vẻ mặt Lâm Phượng Thiên đều bị tức giận tái xanh rồi, mắng cô tới máu chó đầy đầu.
Lục Cảnh Điềm thiếu chút nữa bị mắng khóc, đỏ mắt chạy về phía phòng ngủ, rốt cuộc điều chỉnh tốt trạng thái, kết quả trở lại diễn cảm xúc cũng không thích hợp, lại lần lượt NG, Lâm Phương Thiên lại mắng.
Lục Cảnh Điềm thật sự khóc không ra nước mắt.
Lâm Phượng Thiên tức giận, chỉ vào vào mặt cô chửi ầm lên trước mặt mọi người: "Lục Cảnh Điềm, tôi thật sự cũng lười chửi rồi. Mẹ nó, cô diễn cái gì vậy hả? Cô cho rằng bản thân diễn tốt làm sao? Cũng không nhìn bản thân diễn cái gì? Còn có, trở về soi gương đi, cô trang điểm đậm như vậy, diễn ái muội sao? Cô trở về đọc kịch bản đi, nhìn rồi tự mình điều chỉnh lại. Nhìn cô muốn nổi hả? Hừ, ý nghĩ thật kỳ lạ, trở về mua gối đầu nằm mơ cho rồi, cho rằng qua Hàn Quốc sửa lại khuôn mặt thì nổi tiếng rồi không? Kỹ thuật diễn kém như vậy, có tin tôi cho cô xuống diễn người qua đường không?"
Lâm Phượng Thiên có tiếng ma quỷ.
Mọi người nghe Lâm Phượng Thiên mắng Lục Cảnh Điềm, muốn cười lại không dám, đành phải nghẹn cười.
Nhất là Quân Mặc, quả thật nghẹn tới muốn nội thương.
"Haha.."
Vân Thi Thi cũng không nhịn cười được, cười một tiếng.
Mộc Tịch kéo tay cô: "Thi Thi, đừng cười..."
Qủa nhiên, bị Lâm Phượng Thiên mắng vốn đang ủy khuất, ánh mắt độc ác của Lục Cảnh Điềm nhìn về phía Vân Thi Thi.
Lâm Phượng Thiên thấy Lục Cảnh Điềm thất thần, tức giận đến mắng to: "Cô nhìn đi đâu vậy hả? Diễn không chịu tiếp thu sự thật, ai chỉ bảo cô cũng không để ý!"
Lục Cảnh Điềm bị mắng run cầm cập, muốn khóc, lại sĩ diện, chịu đựng không dám khóc.
Lâm Phượng Thiên này, mắng chửi người cũng quá ác độc đi.
Cha cô là nhân vật cấp cao trong Hoàn Vũ, chẳng lẽ anh ta không sợ cô trở về cáo trạng sao?
Lâm Phượng Thiên giống như hiểu rõ tâm tư của cô: "Cô đừng tưởng rằng cô có chút bối cảnh, tôi không dám làm gì cô, phiền toái cô biết rõ thân phận của mình, vào tổ kịch, cô sẽ không còn là cô chủ lớn cao cao tại thượng, cho nên đừng bưng cái giá cô chủ ghê tởm đó ra."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc