Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 405

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Từ đầu tới cuối, cô ta luôn giữ khuôn mặt ôn hòa trước mặt mọi người, làm người ta mở rộng tầm mắt.
Cũng làm người ta ngoài ý muốn, không có tìm Vân Thi Thi gây phiền toái, cũng gần gũi với người trong tổ kịch.
Cùng quay phim nhiều phân đoạn, Lục Cảnh Điềm cũng không làm khó dễ với Vân Thi Thi như Nhan Băng Thanh, trước tiên vẫn làm đủ bài bản, ánh mắt, đi lại, lời kịch, biểu cảm, tất cả đều đúng chỗ, cái tát trong cảnh phim cũng không kiên trì yêu cầu tát thật như Nhan Băng Thanh, NG ba lần thì thuận lợi hết.
Đánh ra vô cùng chân thật làm cho Lâm Phương Thiên vô cũng hài lòng.
Trong lòng Mộc Tịch vô cùng giật mình.
Đều nói chó vẫn không thể bỏ được ăn phân.
Tính tình Lục Cảnh Điềm thay đổi nhiều như vậy, không thấy được tính cách kiêu căng như trước, giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Để cho cô ta mở rộng tầm mắt, có chút khó có thể tin.
Nhưng dù sao có thể hòa bình ở chung, Vân Thi Thi tự nhiên rất vô cùng.
Từ sau chuyện của Nhan Băng Thanh, những người lúc trước có lỗi với Vân Thi Thi đều ào ào chân thành nhận lỗi với cô.
Kể cả Dương Mị, cũng thay đổi thái độ với cô, cố ý vô ý thân cận với cô.
Làm việc chung, Vân Thi Thi cảm thấy Dương Mị vẫn có thể làm bạn được.
Mặc dù trong lòng có tâm kế, nhưng cũng không giống Nhan Băng Thanh độc ác, làm người khác đau đớn như vậy.
Dương Mị xuất đạo mười năm, lúc cô ta còn nhỏ đã đóng phim, mười bảy tuổi chính thức bước vào giới giải trí, nói tới tư lịch thì cũng là một bậc tiền bối..
Đối với cô ta, Vân Thi Thi luôn ôm thái độ khiêm tốn.
Dương Mị hoàn toàn thay đổi thái độ với cô, vốn có chút chán ghét Vân Thi Thi, cảm thấy người mới xuất đạo đã có nhiều tài nguyên như vậy, nhất định là dùng thủ đoạn không sạch sẽ..
Nhưng bây giờ ở chung trong thời gian dài, cô ta cũng vô cùng thưởng thức, tính tình của Vân Thi Thi thật tốt, hóa thù thành bạn.
Nhiều lúc, còn có thể nhìn thấy ảnh của Vân Thi Thi tự chụp, cô đã học xong cách dùng internet, thường xuyên hỗ động với diễn viên trong tổ kịch.
Nhưng chuyện làm cô nhất đầu nhất là thái độ của Cố Tinh Trạch vẫn lạnh lùng với cô.
Có một ngày, trời rất nóng, cô cố ý mua nước phân phát trong tổ kịch.
Cố Tinh Trạch mới diễn xong, đang chuẩn bị vào phòng nghĩ, Vân Thi Thi nhìn thấy anh, liền đưa một chai nước tới nhưng Cố Tinh Trạch xem cô như không kh, không nhìn thấy cô, đi ngang qua người cô, nhìn một cái cũng không nhìn.
Vân Thi Thi sững sờ, anh đi vào phòng nghỉ đóng cửa lại, ngăn cách cô ở ngoài cửa..
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại xa lạ với cô như vậy.
Chẳng lẽ... Là vì chuyện ngày đó sao.
Tâm tình của cô khó tránh khỏi sa sút.
Trong lòng cô, không thể nghi ngờ anh là một tiền bối đáng tôn kính.
Anh giúp cô rất nhiều, bây giờ lại xa lạ như vậy không khỏi có chút mất mát.
Mộc Tịch cũng nhìn thấy, cô ấy cũng không rõ, hình như chỉ trong một đêm, thái độ của Cố Tinh Trạch đối với Vân Thi Thi thay đổi hoàn toàn, có thể dùng từ người lạ để hình dung.
Trước kia tình cảm của họ tốt lắm mà.
Cô ấy còn nhớ, vì Vân Thi Thi mà Cố Tinh Trạch còn nguyện ý để Tần Chu thành người đại diện cho cô..
Lúc trước Tần Chu có thể trở thành người đại diện cho cô, đó là Cố Tinh Trạch giúp đỡ.
Sao giờ quan hệ của hai người lại xa lạ như vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Mộc Tịch không hiểu, cũng không dám hỏi.
Cảm thấy quan hệ của Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi như nằm trong sương mù, nhìn thế nào cũng không rõ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vân Thi Thi cảm thấy, Cố Tinh Trạch đang cố ý trốn tránh cô.
Nhưng cô không hiểu, trong lòng Cố Tinh Trạch đang nghĩ cái gì.
Dù sao trong cùng một tổ kịch, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thái độ lạnh lùng của anh quả thật làm cho cô bất an.
Giống như cô đang gây rắc rối cho anh.
Vân Thi Thi nghĩ, buồn bã nhếch môi, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Trong phòng nghỉ, Cố Tinh Trạch dựa lưng vào trên cửa, nghe tiếng bước chân chậm rãi rời đi của Vân Thi Thi, vốn khuôn mặt lạnh lùng biến thành đau xót và cô đơn.
Không phải anh cố ý vắng vẻ cô.
Chỉ vì trong lòng anh rõ ràng, tình cảm của mình đối với cô, nếu không thể kiềm chế, cũng không khống chế được, chắc chắn càng không thể vãn hồi.
Không phải do anh yếu đuối, không dám đi tranh, mà vì tư cách đi tranh anh cũng không có.
Trong lòng Vân Thi Thi không có anh, không phải sao?
Như vậy, tình yêu của cô chỉ làm cô cảm thấy gánh nặng và thương hại.
Giữ khoảng cách, xa lạ, mới không có con đường thứ hai.
Lần đầu tiên trong đời, có được tình cảm với một người con gái vậy mà phải dùng cách tệ hại như vậy để buông bỏ.
Anh chậm rãi ngồi ở trên ghế sofa, cảm thấy mình đã rơi vào hố sâu, tùy tay cầm lấy một chai nước khoáng, vặn mở, uống một ngụm lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, giơ tay lên ném chai nước vào gương trang điểm.
"Răng rắc" - -
Gương trang điểm to như vậy bị đập xuất hiện ra nhiều vết rạn.
Trên bàn một mảnh hỗn độn.
Trợ lý Nhược Băng đi vào, trong phòng nghỉ đã thành một nùi, tất cả dụng cụ trang điểm rơi vãi đầy đất, bình nước khoáng nằm ở trên bàn, nước không ngừng mà giọt rơi trên mặt đất.
Trong lòng cô ấy giật mình, ngắm nhìn bốn phía, đã nhìn thấy một người đang co rút ngồi trong góc.
Chỉ thấy Cố Tinh Trạch đỡ đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng mờ, tóc mái che biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng cả người anh không chút sinh khí.
Nhược Băng kinh hãi.
Cô ấy chưa bao giờ thấy vẻ mặt yếu ớt như vậy trên mặt Cố Tinh Trạch.
Như một cô nhi bị thế giới vứt bỏ.
Cô ấy đi qua, cẩn thận để tay lên vai anh, Cố Tinh Trạch cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong góc, cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hơi thở phập phồng, cũng mỏng manh như vậy.
"Tinh Trạch, làm sao vậy..." Nhược Băng nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt thân thiết.
Cố Tinh Trạch không nói chuyện, chỉ hơi nghiêng người.
Tay của Nhược Băng từ trên vai anh trượt xuống.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, nhìn phòng hỗn loạn đồ trang điểm rãy đầy dưới đất, khẽ lắc đầu, nói khẽ: "Tinh Trạch, tôi dọn dẹp nơi này một chút.... Ừ, nếu có gì chuyện không vui, anh có thể nói với tôi."
Cố Tinh Trạch vẫn không có mở miệng, chính là thâm trầm im lặng.
Nhược Băng bắt đầu dọn dẹp, lau sạch nước đọng trên bàn, sửa sang lại đồ trang điểm.
Chợt nghe tiếng bật lửa phía sau.
Trên mặt cô ấy ngừng một chút, quay đầu lại xem, đã thấy anh đang đốt một điếu thuốc.
Nhất thời sợ hãi!
Khi nào thì anh biết hút thuốc?
Trước kia anh chưa bao giờ hút thuốc!
Sau khi giật mình, Nhược Băng vội vàng đi qua, giật lấy điếu thuốc trên tay anh quăng xuống đất.
Cố Tinh Trạch hơi ngẩng đầu, tóc mái che đôi mắt, lộ ra ánh mắt lạnh như băng.
Nhược Băng bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ, vẫn lấy hết dũng khí nói: "Tinh Trạch, từ khi nào anh bắt đầu hút thuốc vậy hả?"
Rốt cuộc anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô ấy: "Trả lại cho tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc