Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 395

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đơn giản vì không muốn bọn họ vì việc này phiền lòng.
Bởi vậy, Vân Thi Thi còn không biết, lúc này hoàn cảnh của Nhan Băng Thanh khó khăn đến thế nào.
Nghĩ tới khi vào tổ kịch, còn muốn cãi nhau với người phụ nữ đáng giận kia, cô cảm thấy ***g *** như bị mặc kẹt xương cá, vô cùng khó chịu.
Làm sao bây giờ?
Nhan Băng Thanh thật đáng ghét, một chút cũng không muốn nhìn thấy cô ta.
Nghĩ tới khi vào tổ kcihj, mỗi ngày phải nhìn thấy khuôn mặt buồn nôn của ai đó, trong lòng liền không vui.
Cô cũng có tính tính chứ.
Mấy ngày nay nhẫn nhịn cô ta vì không muốn chọc phiền toái trong tổ kịch thôi.
Nghe nói Nhan Băng Thanh là được phía đầu tư đưa vào, sở dĩ Nhan Băng Thanh có thể muốn làm gì thì làm, toàn bộ dựa vào bối cảnh.
Cho nên, cô ta mới có thể trong tổ kịch hống hách lộng hành như vậy mà không bị ai ngăn cản.
Cứ việc, Nhan Băng Thanh lần trước cố ý cùng với người đại diện chạy tới xin lỗi cô, cô còn ỷ vào khí thế của Mộ Nhã Triết, làm Nhan Băng Thanh mất mặt.
Nhan Băng Thanh sợ cũng bị cô chọc tức ૮ɦếƭ rồi.
Vân Thi Thi mấp máy môi, nói thật, lúc đó nhục nhã Nhan Băng Thanh, trong lòng cô vẫn rất thích.
Nhưng nghĩ tới vào tổ kịch còn phải chạm mặt với cô ta, cũng không biết cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì hại mình.
Vân Thi Thi lại cảm thấy có chút buồn bực.
Xe chậm rãi chạy vào trong tầng hầm.
Vân Thi Thi liếc nhìn khuôn mặt Mộ Nhã Triết trong bóng tối, xinh đẹp như được điêu khắc, cô nghĩ.
Nếu không...
Trong lòng oán thầm, khóe môi Vân Thi Thi gợi lên ý cười, vươn cánh tay, dáng người quyến rũ chậm rãi đưa tới ôm cổ của anh.
Đôi mắt Mộ Nhã Triết lóe lên kinh ngạc, thấy cô tới gần anh, hơi thở như lan nói: "Triết..."
Tiếng gọi mềm mại, giống như ăn sâu vào trong xương cốt người ta
Anh chưa từng nghe giọng cô như vậy, giống như thay đổi một người khác vậy.
Thì ra khi cô gọ tên anh sẽ mềm mại êm tai như vậy.
Cô gái này, lại chủ động nịnh bợ anh sao?
Hay là nói cô đang sử dụng mỹ nhân kế?
Ánh mắt Mộ Nhã Triết kinh ngạc nhìn về phía cô, ánh sáng mờ ảo trong tầng hầm chiếu vào trên khuôn mặt non mềm của cô, cô mềm mại rúc vào trong lòng anh, ánh mắt kiều mị vô cùng quyến rũ.
Giống như yêu tinh mê hoặc chúng sinh.
anh có chút nghiền ngẫm nhíu mày, cô gái này, xum xoe lại anh như vậy, xem ra có việc cầu anh rồi.
"Triết, anh đồng ý với em một chuyện được không?" Vân Thi Thi dán vào tai anh, nhỏ giọng nói.
Anh nhắm mắt lại, ngửi được hương thơm tươi mát trên người cô, tâm tình có chút không đè nén nổi, bắt đầu rục rịch rồi.
Đưa tay nắm bờ vai của cô, ôm cô vào trong lòng.
Không nhịn được cắn bên tai hồng nhạt của cô.
"Cô gái ngốc, em đang thực hiện mỹ nhân kế sao?"
Quả nhiên, chỉ thấy cô mềm mại dán lên, quyến rũ cười: "Anh giúp em một chuyện được không?"
"Cái gì?"
"Cái đó, Nhan Băng Thanh, anh đá cô ta đi, được không?" Vân Thi Thi híp mắt cười, "Em không muốn làm cùng một tổ kịch với cô ta."
Mộ Nhã Triết nghe vậy, cũng thâm thúy cười.
Nhan Băng Thanh?
Anh đã phong sát cô ta, tổ kịch “Qủa Trám” cũng xóa tên cô ta, hơn nữa, những công việc quay chụp của Nhan Băng Thanh cũng bị hủy hết, nhân vật cô diễn cũng được người khác nhận.
Cô còn không biết.
Còn tưởng rằng Nhan Băng Thanh còn ở tổ kịch?
Mộ Nhã Triết cũng không có vạch trần chuyện này.
Anh ngược lại muốn nghe, cô sẽ cầu anh như thế nào?
Cô rất ít khi mở lời để cho anh làm chuyện gì đó.
"Em sợ cô ta?" Mộ Nhã Triết một tay kéo cô vào trong lòng, bắt hàm dưới của cô cười, "Không cần thiết đi! Ngày đó Nhan Băng Thanh đến bệnh viện xin lỗi em, miệng nhỏ nhắn này của em thật hung mà!"
Dứt lời, anh không khỏi cúi đầu hôn vào cánh môi của cô, hàm răng trắng khẽ cắn một ngụm lên môi mềm của cô, có chút mê luyến hương thơm tươi mát trên người cô.
Nhất thời, không chú ý lực làm cô đau.
Đôi mắt Vân Thi Thi hiện lên chút hờn dỗi, cũng nặng nề cắn ngược lại.
Kề sát môi mỏng của anh, cô xoa mặt anh, vẫn mềm mại chậm rãi nói: "Ai sợ cô ta? Em chỉ thấy cô ta thật ghê tởm. Cô ta cứ như một con thiêu thân, luôn sử dụng thủ đoạn, thật mệt mỏi! Hơn nữa, kỹ thuật diễn kém cỏi như vậy, đối diễn với cô ta em như mất một tầng nước vậy, diễn viên như vậy tốt nhất nên đá cô ta ra khỏi tổ kịch, được không, Triêt."
Cô khó được làm nũng, tiếng nói mềm mại làm cho xương cốt người ta như mềm nhũn.
Môi mềm mại kề sát môi anh, hơi thở như lan, đôi mắt biết nói đối diện với anh mắt anh.
Ánh mắt quyến rũ như có điện lưu, Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy luồng điện đó như chảy vào tứ chi, một chỗ dưới bụng truyền đến cảm giác nóng rực, nóng bỏng, làm cho người ta sợ hãi!
Chỗ sâu trong đôi mắt của anh hiện lên ***, hoàn toàn không cần che giấu vì nó đã hiện rõ lên.
"Em đang cầu anh đúng không?."
Đột nhiên anh đỡ phía sau gáy của cô, thân hình cao lớn bức người dựa lại.
"Đối phó Nhan Băng Thanh, chẳng qua chỉ một câu nói của anh, anh có thể phong sát cô ta đến đáy cốc. Vấn đề là, kế tiếp em sẽ làm như thế nào?"
Mộ Nhã Triết cùng đợi biểu hiện của cô.
Anh muốn nhìn cô sẽ làm như thế nào?
Vân Thi Thi kinh ngạc một chút.
Người đàn ông này... Rõ ràng đang ra oai dụ dỗ cô!
Cô còn tưởng rằng, để cho anh phong sát một người như Nhan Băng Thanh, chỉ cần nói vài câu lời hay, kêu vài tiếng, đó là chuyện nước chảy thành sông.
Cũng không nghĩ, người đàn ông keo kiệt này, lại vẫn có điều kiện.
Cả người Mộ Nhã Triết, đè lên người cô, một đôi âm trầm sâu lắng đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, chờ mong biểu hiện lấy lòng kế tiếp của cô.
Vân Thi Thi lại ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu được ý trong lời nói của anh.
"Có ý gì?"
"Hả?"
"Cái gì mà làm như thế nào..."
"Em cầu anh làm việc, anh không có khả năng không có điều kiện."
Mộ Nhã Triết thật xấu xa dùng nháy mắt ra hiệu cho cô, anh tùy tay ấn kế tiếp ấn phím, chỗ ngồi liền chậm rãi ngã xuống, vị trí ngồi phía sau xe cũng chậm rãi lui về phía sau, rất nhanh, trong xe to như vậy, liền hình thành không gian rộng lớn, rộng đến có thể làm cho người ta muốn làm gì thì làm
"Lạch cạch" một tiếng, xe cũng khóa lại.
Tấm ngăn chậm rãi dâng lên, ngăn trở cửa sổ xe trong suốt, đem trong xe ngoài xe ngăn cách thành hai thế giới.
Anh tùy tay mở ra một nút áo, bầu không khí bên trong xe đèn sáng lên ánh sáng màu tím.
Lúc này bãi đỗ xe tư nhân, chung quanh tối đen như mực.
"Còn có điều kiện?" Khóe môi Vân Thi Thi có chút cứng ngắc, "Điều kiện gì?"
Anh chậm rãi bám vào bên tai cô, quyến rũ mê người, hơi thở nóng rực thổi vào tai cô: "Cô bé, lấy lòng anh?"
Giọng nói im lặng một lát, Vân Thi Thi đột nhiên hiểu được ý của anh, trên mặt nhất thời ửng đỏ, nhất là xương quai xanh, đều lộ ra thẹn thùng mà phấn nộn đỏ ửng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc