Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 392

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần vươn tay, dùng lực ôm em của cô, trên mặt có chút thẹn thùng: "Tựa như lần đầu tiên con thấy mẹ, thì cảm thấy được, cảm giác mẹ cho con, rất ấm áp, rất thân thiết. Mẹ, mẹ biết không? Trước khi gặp mẹ, con luôn luôn nằm mơ thấy mẹ."
"Mơ thấy mẹ?" Vân Thi Thi hơi ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy lời của cậu thật khó tin.
Đại để là lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ?
Lúc cậu sinh ra, đã bị người của nhà họ Mộ ôm đi, mẹ con một mặt cũng chưa từng thấy.
Như vậy làm sao mơ thấy?
"Thật mà... Tiểu Dịch Thần không nói dối."
Tiểu Dịch Thần nâng mắt, trong mắt mà ý cười ấm áp mê người, khiến lòng Vân Thi Thi nóng lên, không khỏi ôm lấy cậu.
"Ở trong mộng, tuy con thấy không rõ mẹ, nhưng con có thể cảm thấy, ấm áp trên người mẹ. Con còn thường xuyên nằm mơ thấy em trai, em ấy chạy ở đằng trước, con ở phía sau đuổi theo, lại dù thế nào, cũng đuổi không kịp. Con vẫn cho là, đây là mộng, cũng không nghĩ nhiều, hóa ra con thật sự có người em trai, còn có mẹ."
Tiểu Dịch Thần nói xong, dịu dàng nhắm mắt lại."Có người nói, đây là mẫu tử liền tâm."
Liền tâm... sao...
Trước kia cô không tin, hiện giờ, lại cảm thấy rất thần kỳ.
"Mẹ, chúng ta đã bỏ qua bảy năm rồi. Về sau, chúng ta có thể không cần tách ra hay không, vẫn, luôn luôn cùng nhau!" Tiểu Dịch Thần nghe xong chuyện cổ tích, cảm xúc trong lòng dao động, kìm lòng không đậu ôm chặt thắt lưng Vân Thi Thi.
Bảy năm, bảy năm chia lìa, đối với cô mà nói, là một đoạn thời gian không lâu không ngắn.
Đối với Tiểu Dịch Thần mà nói, lại là từ khi bắt đầu biết chuyện, thiếu mẹ làm bạn.
Cậu không giây phút nào không hâm mộ Hữu Hữu, muốn cùng mẹ cả đời, vĩnh viễn không chia xa.
Vân Thi Thi chậm rãi ôm Tiểu Dịch Thần vào trong ***, giọng nói có chút nức nở nói: "Tiểu Dịch Thần, bảy năm này, mẹ vẫn luôn rất nhớ con. Trong lòng mẹ, con và Hữu Hữu quan trọng như nhau."
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trong lòng vui mừng không thôi.
Mẹ nói, trong lòng của mẹ, cậu và Hữu Hữu quan trọng như nhau!
"Mẹ, mẹ trong lòng của Tiểu Dịch Thần, cũng cùng quan trọng như cha vậy...."
Thông báo mềm mại, dịu dàng ấm áp.
Bỗng nhiên Hữu Hữu chậm rãi mở to mắt, mi mắt buông rơi, hơi hơi mấp máy môi.
Mẹ nói, ở trong lòng mẹ, Tiểu Dịch Thần cũng quan trọng như cậu.
Trong lòng có chút chua xót, đồng thời, có chút mất mác.
Nhưng mà, cậu cũng không giống như lúc trước, sinh ra chán ghét không hiểu.
Mẹ thích Tiểu Dịch Thần, nhưng không có gì đáng trách.
Mộ Dịch Thần là anh trai của cậu, trong thân thể chảy cùng một dòng máu với cậu, mẹ yêu thương anh trai, theo lý thường là phải.
Nhưng là, ít nhất, anh có thể xác định, trong lòng mẹ, đối với Tiểu Dịch Thần, đại để càng nhiều là áy náy.
So với Mộ Dịch Thần, mẹ càng thương cậu nhiều một chút.
Cho dù là chút chút, chút chút...
Trong lòng Hữu Hữu miên man suy nghĩ, hơi bất lực, kìm lòng không đậu ôm Vân Thi Thi càng chặt hơn.
Trong lòng Vân Thi Thi ngẩn ra, còn tưởng rằng cậu thức dậy, chuyển mắt vừa nhìn, thấy mắt Hữu Hữu nhắm chặt, trên mặt ngoan ngoãn yên tĩnh, tựa như còn đắm chìm trong giấc mơ.
Cô vỗ vỗ trán Tiểu Dịch Thần, nói khẽ: "Ngủ đi!"
"Dạ! Mẹ ngủ ngon."
Tiểu Dịch Thần đắp chăn thay cô xong, lại quên bản thân mình.
Đứa bénày, giống như Hữu Hữu, rất biết quan tâm người khác.
Đắp kín chăn cho cậu, một bàn tay Vân Thi Thi ôm một người, tắt đèn.
Vân Thiên Hữu cũng nhắm hai mắt lại, lại thình lình cảm thấy, trên mu bàn tay phủ lên một mảnh ấm áp.
Trong lòng cậu kinh ngạc một phen, mở to mắt, lại trông thấy một bàn tay nhỏ che trên mu bàn tay của cậu, mềm, lòng bàn tay nóng nóng, tay lớn hơn cậu một chút, vừa lúc có thể bao lại bàn tay nhỏ của cậu.
Hữu Hữu hơi hơi ngẩng đầu lên, thân thể im ắng, không phát ra một tiếng động.
Vượt qua Vân Thi Thi, cậu trông thấy Tiểu Dịch Thần vùi mặt trong chăn, nhắm chặt hai mắt, một bàn tay, nhẹ nhàng che mu bàn tay cậu.
Bỗng nhiên, cầm tay cậu, mười ngón đan xen.
Hai tay, đều mang cùng một chuỗi vòng thạch anh tím, dưới ánh trăng trắng muốt ngoài cửa sổ, tản mát ra ánh sáng xinh đẹp mênh ௱o^ЛƓ.
Đó là quà mà Tiểu Dịch Thần tặng cho cậu, cùng kiểu dáng, trên tay của anh ấy cũng mang theo một chuỗi như vậy.
"Đây là anh chọn lựa, quà tặng cho em."
"Thích không?"
"Em còn không trả lời vấn đề của anh, em có thích hay không?"
...
Cậu lại vẫn vẫn cứ nhớ rõ, động tác Tiểu Dịch Thần đeo vòng tay cho cậu, là cẩn thận như vậy, động tác thành kính mà dịu dàng, trong nháy mắt đó, cậu suýt nữa thốt ra: Thích.
Cậu thích vòng tay này.
Thích!
Bởi vì, rất được, cậu không chỉ một lần hoài nghi, đây là có thật là Tiểu Dịch Thần tự mình chọn lựa không, cậu không tin người anh này của cậu có mắt thẩm mỹ như vậy.
Thích!
Bởi vì, đây là món quà đầu tiên Tiểu Dịch Thần tặng cho cậu, cậu quý trọng từ trong lòng, vẫn luôn không nỡ mở ra, đơn giản là, ngay cả đóng gói quà tặng cũng đã vô cùng tinh xảo.
Nhưng bởi vì tính tình không được tự nhiên, cậu rất khó nói chữ kia ra miệng, cảm thấy là một chuyện vô cùng thẹn thùng.
Tuy nhiên mặt ngoài còn chưa tiếp nhận Tiểu Dịch Thần, trong lòng, thật sự đã nhận người anh này.
Hữu Hữu nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Dịch Thần, nhất thời cảm xúc khó có thể bình tĩnh.
Ngũ quan diện dung của anh trai, tương tự cậu như thế, hai người đứng chung một chỗ, giống như là soi gương, nếu không nhìn vóc dáng và dáng người, cơ hồ phân không ra đây đó.
Trước mắt hiện lên cảnh Tiểu Dịch Thần đuổi sát sau lưng anh, vẻ mặt căng thẳng hỏi:
"Cha, mẹ, anh, và em, cùng một chỗ, ở cùng một nhà, cùng nhau sinh hoạt, em cảm thấy được có được không?"
Một nhà bốn người, cùng nhau chung sống...
Đây là chuyện từ trước đến nay cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, cảm thấy đúng là hy vọng xa vời.
Ánh mắt Hữu Hữu lóe lên một phen, ánh mắt vừa vặn rơi trên vòng tay thạch anh tím, trong mắt chiếu ra sáng bóng mênh ௱o^ЛƓ màu tím kia, môi hồng không khỏi tự mở - -
"Thích..."
Hữu Hữu theo bản năng địa mở miệng, khi cậu ý thức được mình vậy mà nói ra chữ kia, nhất thời kinh hãi, gắt gao cắn môi, nhưng không thể rút lại lời đã nối, không khỏi cảm thấy được rất ngượng.
Vẻ mặt cậu khẩn trương nhìn Mộ Dịch Thần, đã thấy hình như anh trai đã tiến vào giấc mơ, cũng không có bị lời nói của cậu kinh động.
Đại khái là đã ngủ thiếp đi?
Cho nên, hẳn là không có nghe thấy lời cậu mới vừa nói!
Sắc mặt Hữu Hữu lúc này mới khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng thở dài.
Có đôi khi, lời thật lòng luôn luôn rất khó nói ra miệng, cậu luôn luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra cậu cực kỳ thích món quà mà Tiểu Dịch Thần tặng, mong muốn gặp anh trai, cũng rất khó nói chữ "Thích" ra miệng.
Lại nằm xuống, Hữu Hữu chậm rãi nhắm hai mắt lại, bối rối đánh úp lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Lại không biết, bên kia, Tiểu Dịch Thần chậm rãi mở mắt.
Khóe miệng, cong lên vui mừng.
Vừa rồi em ấy nói thích, có phải có ý là, thích quà của cậu?
Beta-er: Hữu Hữu đã bắt đầu có biểu hiện của việc chấp nhận Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần, nên sau chương này, xưng hô giữa Hữu Hữu và hai nhân vật này sẽ được thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc