Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 39

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nói: "Mỗi điều khoản trên hợp đồng, tôi đều nhớ rõ. Bà* Mộ, bà yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của con trai tôi... Không, là trong cuộc sống của con trai bà."
"Đúng không? Nói được là làm được?"
"Đúng!" Vân Thi Thi cắn răng, trái tim đau như nhỏ máu.
Trên mặt Mộ Uyển Nhu lúc này hiện lên vẻ tươi cười, nhưng lại cực kỳ u ám: "Vậy còn hy vọng cô Vân chớ quên lời nói ngày hôm nay, còn nhớ phải tuân theo nội dung của hợp đồng. Nếu để cho tôi biết, cô làm phiền cuộc sống của mẹ con chúng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô hối hận!"
Cô ta đến gần Vân Thi Thi, mặt lạnh như băng cảnh cáo, ước chừng hai người sát kề nhau, Mộ Uyển Nhu dễ dàng nhìn thấy vết hôn giữa cổ cô, ánh mắt hơi lạnh. Ngày hôm qua, Mộ Nhã Triết một đêm không về, cô ta từng phái người điều tra, kết quả lại xuất hiện trong băng ghi hình ở quán Bar, nhìn thấy anh ta vào một phòng.
Mà buổi sáng, Mộ Nhã Triết toàn thân âu phục lúc trước, buổi trưa một người con gái mặc váy liền áo liền đi theo trợ lý của Mộ Nhã Triết đi ra, mặc dù cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt mũi...
Nhưng vô luận là thân hình hay là bóng lưng, tất cả đều cùng người phụ nữ này giống nhau như đúc.
Giờ phút này trông thấy trên cổ cô có những dấu vết mập mờ kia, Mộ Uyển Nhu không kiềm được suy nghĩ lung tung càng nhớ lại, càng tức giận, trên trán hiện lên hết cả gân xanh.
"Ti tiện!"
Cô ta giương tay, liền muốn tát một cái.
Sau lưng truyền tới một âm thanh non nớt.
"Mẹ? Bọn con chờ mẹ thật lâu." Tiểu Dịch Thần cũng không biết tại sao, khi trở lại, đúng lúc tình cờ gặp cảnh Mộ Uyển Nhu giơ tay muốn đánh người, không để lại dấu vết lên tiếng ngăn cản.
Mộ Uyển Nhu hốt hoảng, xoay người mặt hướng về phía Tiểu Dịch Thần, khuôn mặt lúc này đã đầy vẻ ôn nhu: "Dịch Thần, không phải thím quế đưa con về sao?"
"Mẹ không cùng về ăn cơm sao?" Tiểu Dịch Thần nét mặt kỳ lạ nhìn cô ta, cũng không biết là có ý định bao che Vân Thi Thi, hay là do nguyên nhân khác, bình tĩnh nói: "Cha nói, buổi tối quay về dùng cơm."
Mộ Uyển Nhu vừa nghe, liền không muốn cùng Vân Thi Thi lãng phí nhiều thời gian.
Liên quan tới việc tối ngày hôm qua cô ta muốn nhân cơ hội tìm ra chứng cứ thật sự.
Chẳng qua đối với Vân Thi Thi, cô ta sẽ không đơn giản mà bỏ qua! Sớm muộn cũng phải khiến cho cô ở Bắc Kinh này biến mất sạch sẽ, nhất định phải trừ tận gốc sạch sẻ!
Vì vậy, Mộ Uyển Nhu quay đầu lại độc ác trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người liền ôm lấy Tiểu Dịch Thần, cùng nhau rời đi!
Vân Thi ThI trong một lúc vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Hoá ra đứa bé này, gọi là Dịch Thần--------- trong một lúc, có quá nhiều thứ tình cảm phức tạp xông lên đầu, vừa đau vừa khổ.
Trông thấy đứa con ruột thịt của mình gọi người khác là mẹ, như một nhát dao đam thẳng vào tim, vô cùng thống khổ.
Nếu như biết điều khoản trong hợp dồng, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Sinh ra đứa con trai này, đời này chỉ có thể là người dưng nước lã. Khắc nghiệt dày vò, nhưng cô phải làm như vậy.
Sự nghiệp nhà họ Mộ lớn như vậy, cô làm sao có thể chống lại được.
Đứa bé này, cô không có tư cách làm mẹ...
Vân Thi Thi hít sâu một hơi khí lạnh, đem mạch suy nghĩ quên đi, vội vàng chạy tới bữa tiệc.
Ghế sa lon màu đen bằng da thật, dưới chân là trảm thảm quý giá đắt tiền.
Bên cạnh, trong tủ R*ợ*u nhỏ trưng bày R*ợ*u ngoại đắt tiền cùng R*ợ*u Vodka, dưới ánh sáng đèn lộng lẫy.
Vân Thiên Hữu dáng vẻ tùy ý ngồi trên ghế sa lon, trong tay là một ly thuỷ tinh cao cổ đắt giá, trong ly cô ca thoát ra bọt khí.
Bên cạnh là một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, không phải ai khác, chính là người đại diện hội đồng quản trị của công ty Nhạc Trí, Lý Hàn Lâm.
Lý Hàn Lâm ngũ quan xinh đẹp, anh tuấn hào hoa phóng khoáng, chẳng qua là hôm nay sắc mặt anh ta có chút khó coi đặc biệt là bên người anh ta còn có đứa nhỏ sáu bảy tuổi, ánh mắt càng kì lạ hơn.
Anh ta thật không nghĩ tới, cổ đông thần bí nhất hội đồng quản trị Nhạc Trí, thật sự là đứa trẻ sáu bảy tuổi?
Lúc đầu, anh ta cũng không tin.
Làm sao có thể? Giống như lúc anh ta sáu bảy tuổi, vẫn còn là cái tuổi chơi đùa với bùn đất, kết quả bây giờ đứa trẻ này thế nào? Gien biến dị sao?
Nhỏ như vậy, còn là một đứa bé nhìn một cái liền biết chưa dứt sữa, giá trị con người đã mấy trăm triệu!
Công ty Nhạc Trí trước đây là công ty đồ chơi Châu Âu đã phá sản, cuối cùng, bị Cự Phong thu mua, thời gian ngắn ngủi, nhanh chóng vùng dậy, hôm nay đã trở thành công xưởng đồ chơi mơ ước của thế giới.
Công ty đồ chơi Nhạc Trí một khi đưa ra thị trường, liền thịnh hành toàn cầu.
Toàn bộ trẻ con cũng cảm thấy kiêu ngạo khi có được một món đồ chơi chính hãng của công ty Nhạc Trí.
Mà không ai nghĩ đến, đồ chơi mà những đứa trẻ kia yêu thích không buông tay, cuối cùng được sản xuất từ một đứa nhỏ không lớn hơn sáu tuổi thiết kế bản vẽ.
Đồng thời ai có thể nghĩ đến, cổ đông lớn nhất Hội đồng quản trị của Công ty Nhạc Trí, lại là đứa nhỏ còn chưa học xong nhà trẻ.
Chửi thề một tiếng! Không thể tin được! Ai tin?
Sự thật chính là như vậy.
Chẳng qua, cổ đông lúc nào cũng thần bí không thể điều tra được, chưa người nào gặp qua diện mạo thật sự.
Anh ta chỉ biết, Công ty Nhạc Trí đang bị tập đoàn của người đó thu mua, cổ đông thu mua tập đoàn có trên hơn mười nghìn nhân viên, nắm trong tay hơn sáu mươi phần trăm số cổ phần.
Công ty Nhạc Trí còn khai thác hệ thống thiết kế cấp cao nhất.
Cho đến hai giờ trước, anh ta mới được vị cổ đông thần bí kia gọi đến, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng chỉ nhìn thấy một người còn không cao đến eo của anh ta... một đứa nhỏ.
Vân Thiên Hữu nhìn anh ta bình thản nói ra thân phận, Lý Hàn Lâm mất hết bình tình kêu lên tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được.
Cho đến lúc thanh âm trẻ con thay đổi đầy lạnh lùng, lúc này mới chứng thực được thân phận thật----- nếu như thân phận của cậu công bố cho mọi người, thành viên hội đồng quản trị cũng điên hết cả lên!
Lý Hàn Lâm hôm nay vẫn có chút nhốn nha nhốn nháo.
Hữu Hữu cầm ống hút, hút cô ca đem kính đen hạ xuống, đột nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Cực kỳ quen thuộc, còn hơn cả quen thuộc, không bằng nói là giống nhau như đúc.
Ánh mắt cậu nhìn thấy, là một đứa bé trai sấp sỉ tuổi, được một người phụ nữ dắt tay, đi tới chỗ chiếc xe Lincoln, bị người phụ nữ đó ôm lên xe.
Đứa bé trai mặc âu phục nhỏ, bóng lưng lạnh lùng, mơ hồ trong thấy ngũ quan tinh xảo, cùng cậu giống nhau vô cùng, chẳng qua là dung mạo hoàn toàn lạnh lùng.
Vân Thiên Hữu có chút hoảng sợ, trợn to đôi mắt, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) nhăn lại.
Cái thằng nhóc này, vì sao cùng cậu dáng dấp giống nhau như đúc?
Vân Thiên Hữu lật tức nói: "Đuổi theo chiếc Lincoln phía trước."
"Tổng... Tổng giám đốc Vân." Lý Hàn Lâm liền vội vàng sửa lời, cung kính nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đuổi theo!" Vân Thiên Hữu ra lệnh, không cho phép nói gì!
"Vâng!"
Xe Bentley nhanh chóng chuyển động, đạp chân ga đuổi theo xe Lincoln.
Một đường theo sát, cách nhau cũng không xa.
Vân Thiên Hữu ngồi ở phía sau, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi hỏi: "Mấy ngày trước tôi để cho chú đi thăm dò người kia, Vân thiên? "
"Có, tài liệu đều ở đây." Lý Hàn Lâm cung kính cẩn trọng, đưa tài liệu.
Vân Thiên Hữu thuận tay cầm lấy, một chồng tài liệu thật dầy, mặt không thay đổi lật xem.
Càng nhìn, ánh mắt càng chăm chú.
Xe Lincoln lái vào khu biệt thự giàu có của Bắc Kinh------- khu nhà tốt nhất.
Nơi này nằm ở thủ đô Bắc Kinh, giá đất khu khuôn viên biệt thự cao nhất, người ở chỗ này, thân phận tôn quý, giá trị con người hơn trăm triệu.
Nghe đồn, biệt thự ở đây đều trên năm trăm ngàn một bình (36 thước vuông bề mặt là một bình).
Xe Lincoln không trở ngại, đi vào,
Mà xe Bentley bị ngăn lại ở cửa.
Vân Nam Thi canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường không thể ra vào.
An ninh đem xe ngăn lại, Lý Hàn Lâm hạ cửa kính xe, đang muốn nói chuyện, nhưng mà nhân viên bảo vệ trông thấy Vân Thiên Hữu, vẻ mặt lập tức trở nên kính cẩn.
"Hoá ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ trở lại!"
Bảng số xe xa lạ, nhưng nhân viên bảo vệ đem Vân Hữu Thiên nhận nhầm thành cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ, đương nhiên, không dám thờ ơ.
Ai dám ngăn cản xe của cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ?
Vân Thiên Hữu nghe vậy, trong lòng phút chốc xẹt qua quá nhiều ngờ vực, trên mặt gặp nguy không sợ hãi nói: "Chú khỏe."
Nhân viên bảo vệ có chút thụ sủng nhược kinh ( được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), liền nói: "Cậu chủ khoẻ! Cậu chủ nhỏ mời vào!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc