Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 388

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Mẹ quá tuyệt, Hữu Hữu yêu mẹ nhất rồi." Hữu Hữu ôm lấy vòng eo Vân Thi Thi, đầu cọ cọ trong *** cô, làm nũng giống như mèo kêu.
Vân Thi Thi mềm lòng đến không thể mềm hơn, không có đường nào từ chối.
Vân Thiên Hữu làm nũng một phen, công lực có thể nói là đã dày công tôi luyện.
Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần vẻ mặt lờ mờ, trợn mắt há mồm.
Vân Thi Thi ôm lấy Hữu Hữu, tính về phòng kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Hữu Hữu ngoan ngoãn mặc cho cô ôm vào lòng, đầu gối lên vai cô, đưa lưng về phía Vân Thi Thi, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần, biểu cảm trên mặt nghiễm nhiên chuyển thành khiêu khích.
"Đấu với tôi? Hừ hừ." Vân Thiên Hữu không tiếng động nói.
Đừng tưởng rằng lừa gạt mẹ và cậu đến bờ biển, đã có thể nhân cơ hội chiếm lấy mẹ.
Có cậu ở đây, không có lối thoát!
Mẹ là của cậu, ai cũng đã đừng hòng ςướק đoạt.
Hai cha con đằng sau nhìn, đồng thời hờn giận.
"Thằng nhó này..." Mộ Nhã Triết nhíu mày.
"Hơi quá đáng..." Tiểu Dịch Thần gắt gao nắm quyền.
Ỷ vào Vân Thi Thi yêu thương, quả thực vô pháp vô thiên.
Nhưng không có cách nào.
Vân Thi Thi thích cậu như thế này nhất.
Mềm nhũn làm nũng vài tiếng, giống con mèo nhỏ cọ vài cái trong ***, phương thức làm nũng ngốc ngốc đáng yêu, đổi lại là người khác, cũng khiến người ta không có cách nào.
Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ, mà lại đã biết cách đắn đo lòng người rồi.
Điên quá đi.
...
Giờ này khắc này, trong thủ đo, sớm đã nghiêng trời lệch đất.
Nhan Băng Thanh hoàn toàn thất thế rồi.
Microblogging, web forum, diễn đàn... Tất cả các loại hình truyền thông, hướng phát triển của dư luận đã nghiêng về Vân Thi Thi.
Tất cả minh tinh của Làng Giải Trí, mặc kệ là ngôi sao hạng nhất, hay là Minh Tinh nhỏ hàng 18, tất cả đều chạy tới giẫm cô ta một cước.
Có người, là minh tinh có thù cũ với cô ta, điều này cũng không có gì đáng trách.
Có những minh tinh tám gậy tre cũng đánh không tới một chỗ, cũng một chậu nước bẩn hắt qua.
Thậm chí là, rất nhiều Minh Tinh nhỏ không danh tiếng cũng chạy tới làm nóng tên tuổi, lấy cô ta mà tuyên truyền, dẫm lên cô ta mà đi tới.
Rối thành một nùi.
Cho tới bây giờ Nhan Băng Thanh cũng chưa từng cảm thấy được bất lực như vậy.
Tường sập chúng nhân đẩy, cuối cùng cô ta đã cảm nhận được tư vị này.
Đã nhiều ngày tới, Mạc Ngạn mang theo mọi người trong phòng làm việc chạy chung quanh, bằng vào nhân mạch và tài nguyên tích lũy nhiều năm, không ngừng quỳ cầu xin cao tầng khắp nơi giơ cao đánh khẽ.
Tất cả tài khoản quan hệ xã hội của phòng làm việc đều bị phong tỏa.
Bởi vậy, Mạc Ngạn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàn Vũ lợi dụng dư luận ưu thế, hoàn toàn phá hủy thanh danh Nhan Băng Thanh.
Mặc dù anh ta đã dùng mọi cách năn nỉ, nhưng mà sau cùng thứ dành cho Mạc Ngạn, vẫn là các loại thư hủy hợp đồng.
Thư hủy hợp đồng củaHoàn Vũ, đoàn phim《 Quả Trám 》 đã gửi thông báo hủy vai, và mấy bức thư hủy hợp đồng của một số nhãn hàng thời thượng.
Nhan Băng Thanh lúc trước lăn lộn như cá gặp nước trong ngàng thời trang, ký làm người đại diện cho rất nhiều nhãn hiệu lớn, quảng cáo đều đã chụp xong, đưa vào Đài Truyền Hình phát quảng cáo.
Lại bị công chúng chống lại.
Đề tài trọng tâm # Nhan Băng Thanh cút khỏi Làng Giải Trí #, cũng một lần nữa bị rang xào ồn ào huyên náo, vẫn bị đặt tại vị trí nóng bỏng nhất.
Đã nhiều ngày qua, đối mặt với Hoàn Vũ điên cuồng tấn công, Nhan Băng Thanh một chút đường sống chống lại cũng không có rồi.
Trong Làng Giải Trí, lòng người hoảng sợ.
Trong đoàn phim《 Quả Trám 》, đối với việc Nhan Băng Thanh bị phong sát, cũng là mọi người đều biết.
Nhất là những người đã từng bắt nạt Vân Thi Thi, công tác nhân viên cũng được, diễn viên cũng được, tất cả đều lòng còn sợ hãi.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ cũng chỉ biết là hậu trường của Vân Thi Thi rất khó lường, lại không biết sau lưng cô cuối cùng là ai.
Ngay cả Nhan Băng Thanh, đắc tội cô, đã bị Hoàn Vũ toàn diện chèn ép phong sát.
Đó là Nhan Băng Thanh, đại tỷ Hoàn Vũ, địa vị hơn người.
Phong sát cô ta, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Bối cảnh của Vân Thi Thi cuối cùng có đáng sợ bao nhiêu, mới có thể làm đến nông nỗi thế này.
Trong lúc này, những người đã đắc tội Vân Thi Thi kinh hồn táng đảm.
Nhưng mà đồng thời, lại cảm thấy khó mà tin được.
Trong lúc hối hận, lại sâu sắc nhận ra, nhân phẩm Vân Thi Thi thật sự tốt hơn Nhan Băng Thanh quá nhiều.
Nhưng bất luận là ai, tại trước kia, nếu là người nào đắc tội Nhan Băng Thanh, lấy tính tình Nhan Băng Thanh, mang thù, lại có thù tất báo, chắc chắn cũng bị chỉnh.
Nhưng mà tất cả bọn họ bình yên vô sự.
Vậy mà Vân Thi Thi không làm gì bọn họ.
Trên dưới đoàn phim, lại đổi mới cách nhìn nhận Vân Thi Thi một lần nữa.
Nhất là Dương Mị, vốn dĩ cô ta cho rằng, Vân Thi Thi nên có chút địa vị trong lòng Mộ Nhã Triết, lợi dụng điểm này, cô ta mới nảy sinh ý đồ lợi dụng Vân Thi Thi, ác chỉnh Nhan Băng Thanh một phen, ít nhất, để cho cô ta không cần hung hãn như vậy.
Nhưng mà hiện giờ, Nhan Băng Thanh bị phong sát, bị đẩy xuống tận đáy cốc, có Hoàn Vũ đè nặng ở đó, cô ta trong một chốc, cũng đừng nghĩ bò lên từ đáy cốc.
Dù sao, cô ta đã hoàn toàn xong rồi.
Xem ra, Vân Thi Thi này, địa vị trong cảm nhận Mộ Nhã Triết, không phải quan trọng bình thường.
Trong lòng Dương Mị hạ quyết tâm, về sau, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Vân Thi Thi, tương phản, vẫn nên lập quan hệ tốt với cô.
...
Nhà họ Mộ.
Lúc Mộ Uyển Nhu trở lại nhà chính, đã là chạng vạng rồi.
Người giúp việc lập tức tiến lên, đón lấy áo khoác trong tay cô ta.
Mộ Uyển Nhu hỏi: "Ông nội đâu?"
"Dạ thưa cô, ông chủ đang ở trong thư phòng."
"Uống thuốc chưa?"
"Còn chưa tới giờ, thuốc đang được nấu rồi."
"Ừ. Tôi đi thư phòng thăm ông nội trước."
Mộ Uyển Nhu nói xong, đi tới thư phòng.
Trong thư phòng, tay Mộ Thịnh nâng một tấm ảnh chụp, nhìn chăm chú.
Trong ảnh, Mộ Khuynh Thành đứng trong vườn hoa, lộ ra lúm đồng tiền tươi đẹp, vô cùng động lòng người.
Ánh mắt Mộ Thịnh thâm thúy, ngón tay già cỗi chậm rãi vuốt ve ảnh chụp, trong mắt hiện lên hoài niệm và thương nhớ sâu sắc.
"Khuynh Thành à, con thật là vô tình, sao lại nhẫn tâm bỏ xuống một mình cha." Mộ Thịnh than một tiếng, ánh mắt bi thương thảm thiết.
Bỗng nhiên cửa được gõ vang.
Mộ Thịnh lại vẫn đắm chìm trong niềm thương nhớ như cũ, thật lâu không lấy lại tinh thần.
Mộ Uyển Nhu đẩy cửa ra, đi vào phòng, thấy Mộ Thịnh đưa lưng về phía cô ta ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm ảnh, đang nhìn chăm chú.
Cô ta đi qua, tay nhẹ nhàng mà đặt trên đầu vai ông ta.
Mộ Thịnh kinh ngạc một phen, mạnh mẽ quay đầu lại, đã thấy là cô ta, lúc này trong lòng mới ổn định."Uyển Nhu, cháu đã về."
"Dạ, ông nội." Mộ Uyển Nhu đi đến trước mặt ông ta, ngồi chồm hổm xuống, nhìn tấm ảnh trong tay ông ta, vẻ mặt giật mình.
Lập tức cười nói: "Ông nội lại đang nhìn ảnh của mẹ rồi."
"Ừ! Nhớ con bé."
Ba chữ ngắn ngủn: "Nhớ con bé", nhưng là nhung nhớ không ngừng.
"Mẹ lúc còn trẻ, thật là đẹp!" Mộ Uyển Nhu nhìn ảnh chụp, trên mặt cũng hiện lên một tia đau thương: "Trong trí nhớ, mẹ cháu cũng xinh đẹp như vậy, căn bản không giống người phàm, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy."
"Đúng vậy. Ông còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cháu, xinh đẹp của cháu bé, nhất thời khiến ông không thể dời mắt." Mộ Thịnh cảm khái.
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Mộ Uyển Nhu, trong mắt, đã có thất vọng chớp lóe.
Không giống.
Một chút cũng không giống.
Đây là chỗ ông hoang mang nhất.
Dựa theo lẽ thường, mặc dù không phải mẹ con, cũng nên ít nhất có một chỗ giống nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc