Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 386

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu hung hăng đẩy Mộ Nhã Triết ra, trốn ra đằng sau, đưa tay lên chà môi, cứ như thể ngoài miệng dính thứ gì ghê gớm, bẩn thỉu.
Trong lòng khóc không ra nước mắt!
Nụ hôn đầu của cậu!
Lại bị người đàn ông này ςướק mất!
Từng giọt nước ẩm ướt chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Mộ Nhã Triết bị ghét bỏ biến thành bộ dạng mờ mịt, hoàn toàn hồ đồ không hiểu gì.
Đứa nhóc này, vì sao dùng ánh mắt kia mà trừng anh?
Thấy bộ dạng ghét bỏ của Hữu Hữu đứng một bên nhìn anh, một tay chà chà môi, lại "xì xì" vài tiếng.
Khoé môi Mộ Nhã Triết căng lên.
Đứa nhóc này là ghét bỏ miệng anh chạm vào miệng của nó sao?
Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu bình yên vô sự, vui mừng nhìn nhau một cái, lại thấy Hữu Hữu đứng lên, ra vẻ tủi thân nhào vào trong lòng cô, khóc rống: "Hu hu hu! Mẹ ơi, chú ta hôn trộm con, hôn trộm miệng của con, Hữu Hữu không còn trong sạch nữa..."
Biểu tình trên mặt Vân Thi Thi cứng đờ.
Tiểu Dịch Thần cũng sửng sốt.
Nhất là Mộ Nhã Triết, giật mình đứng tại chỗ.
Chỉ có tiếng Vân Thiên Hữu khóc lóc kể lể không ngừng bên tai.
... Chú ta hôn trộm con, Hữu Hữu không còn trong sạch nữa.
Chú ta hôn trộm con...
Hữu Hữu không còn trong sạch nữa...
"Ha ha"...
Tiểu Dịch Thần không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Hữu Hữu nghe thấy tiếng cười của anh, ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn anh: "Ngu ngốc! Cười cái gì hả?"
"Ha ha"...
Vân Thi Thi cũng nhịn không được, che miệng vụng trộm cười.
Vẻ mặt Hữu Hữu u oán: "Mẹ, vì sao mẹ cũng cười..."
"Mẹ không cười." Vân Thi Thi lập tức nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc, nói chưa hết câu lại bật cười.
Vẻ mặt cậu u oán quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết một cái, chống nạnh, trên mặt tràn ngập chán ghét: "Ai cho chú hôn trộm tôi! Biến thái!"
Một câu lên án khiến người nào đó giật giật khoé miệng, há miệng thở dốc, muốn giải thích lại không biết lại nên giải thích từ đâu.
... Cái gì mà hôn trộm!
Đó là hô hấp nhân tạo có được không?
Hô hấp nhân tạo, hiểu không?
Tiểu quỷ này, chắc chắn không biết hô hấp nhân tạo là gì, cho nên mới nghĩ là anh hôn trộm.
Hữu Hữu nhào vào lòng Vân Thi Thi, thấy cô che miệng, cười đến mức cả người run rẩy, vẻ mặt cậu ấm ức: "Mẹ, sao mẹ lại cười?"
"Ha ha ha ha... "
Bị cậu ngây thơ hỏi như vậy, Vân Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng bật cười.
"Ha ha ha..."
Tiểu Dịch Thần cũng khống chế không nổi, cười lớn tiếng.
Em trai ngu ngốc!
Cái gì mà hôn trộm!
Cha rõ ràng là đang hô hấp nhân tạo, cứu em trai mà.
Đứa em này vậy mà lại nói là hôn trộm, còn oán trách cha...
Hữu Hữu tức giận đánh về phía Tiểu Dịch Thần, hai tay nâng mặt cậu, hung hăng chà đạp: "Đừng cười! Đừng cười, ngu ngốc!"
Tiểu Dịch Thần vẫn không thể nhịn cười.
Hữu Hữu không nhịn được, hai tay đấm trên иgự¢, động tác này trong mắt Vân Thi Thi giống như đang thẹn thùng!
Tiểu Dịch Thần thấy bộ dáng tức giận của Hữu Hữu, muốn đùa cậu, hai tay cù dưới nách cậu.
Hữu Hữu rất nhạy cảm, mỗi lần Vân Thi Thi nổi hứng cù nách cậu, cậu đều chịu không nổi.
Huống chi Tiểu Dịch Thần tấn công mãnh liệt như vậy.
Vốn là Hữu Hữu ra vẻ mặt lạnh, bị Tiểu Dịch Thần tấn công, lại cười không ngừng.
"A ha ha..."
Tiếng cười của Hữu Hữu trong như chuông bạc, bay trong gió biển.
Hai đứa trẻ nghịch trên bờ cát, Hữu Hữu cười đến vô lực, rốt cục mở miệng cầu xin tha thứ: "Cậu, đừng mà... Ha ha... Ngứa lắm, đừng mà..."
"Ha ha ha ha!" Tiểu Dịch Thần cảm thấy Hữu Hữu cười rộ lên rất đáng yêu.
So với vẻ mặt lạnh lùng thì đáng yêu hơn nhiều.
Ngẫm lại bình thường Hữu Hữu đều trưng khuôn mặt lạnh lùng ra, nhìn lại lúc này, bị cậu áp trên người, cười đến nước mắt đều chảy ra, rõ ràng là đáng yêu hơn nhiều rồi!
Rất thích, rất thích đứa em này!
Hữu Hữu cười đến mức mệt mỏi, không xô được Tiểu Dịch Thần ra, mà lúc này, sức lực trên tay cậu không còn một mảnh.
Chơi đùa một hồi, Tiểu Dịch Thần đã nắm giữ toàn bộ điểm nhạy cảm của Hữu Hữu.
Hữu Hữu rất sợ ngứa.
Lòng bàn chân, dưới nách, phần eo, bên tai...
Đụng đến đều không chịu được.
Em trai của cậu, thật sự là một đoá hoa.
Mộ Nhã Triết nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, đôi môi mỏng không tự chủ được vẽ thành một đường cong.
Cái này được gọi là hạnh phúc.
Bên người có người mình yêu, còn có hai đứa trẻ đáng yêu, đúng là một gia đình hạnh phúc.
Mỗi một người đều cực kỳ trân quý, không thể thiếu được.
Cho dù là Thi Thi, Hữu Hữu hay là Tiểu Dịch Thần, thiếu một người cũng không được.
Vân Thi Thi đứng một bên, nhìn hai nắm gạo nếp chơi đùa trên bờ biển, trên mặt lộ ý cười.
Cô ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Mộ Nhã Triết.
Hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng dưng, hiểu ý mà cùng cười.
...
Bữa tối, theo lời kể của Vân Thi Thi, Hữu Hữu mới hiểu được hành động lúc chiều của Mộ Nhã Triết.
Thì ra cậu bị cuốn vào trong biển, hôn mê bất tỉnh.
May mà được Mộ Nhã Triết cấp cứu đúng lúc, miệng đối miệng, cái kia không gọi là hôn mà gọi là hô hấp nhân tạo.
"Hô hấp nhân tạo?" Hữu Hữu tay cầm dao nĩa, ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thi Thi, trên mặt khó hiểu: "Hô hấp nhân tạo là cái gì?"
"Chính là miệng đối miệng làm hô hấp."
Vân Thi Thi lại tường tận giải thích một lúc.
Hữu Hữu trầm tư gật gật đầu.
Thì ra, không phải miệng đối miệng đều kêu là hôn môi.
Nhưng mà...
Vẫn là cảm thấy ghét bỏ!
Nếu là mẹ cậu làm hô hấp nhân tạo, cậu có thể tiếp thu.
Nhưng là cha, lại không được!
Tiểu Dịch Thần nhớ tới cái gì, hiếu kỳ nói: "Cha và mẹ có phải cũng từng làm hô hấp nhân tạo?"
...
Đứa nhỏ này, rõ ràng là không khiến người ta kinh ngạc thì không chịu ngừng.
Mặt Vân Thi Thi lập tức đỏ lên.
Tiểu Dịch Thần hiếu kỳ, càng tò mò hỏi đến cùng: "Hôm nay con thấy cha cũng miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho mẹ, mẹ, có phải hay không? Như vậy cũng gọi là hô hấp nhân tạo sao?"
"Như vậy không phải là hô hấp nhân tạo." Hữu Hữu tức giận hừ một tiếng.
Cha và mẹ gọi là hôn môi, là người yêu mới có thể hôn môi.
"Oa? Vậy thì gọi là gì?" Tiểu Dịch Thần tò mò nhìn cô, đánh giá qua lại trên người Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết.
"Tiểu Dịch Thần, cha và mẹ không gọi là hô hấp nhân tạo." Vân Thi Thi mím môi, giải thích.
"Vậy thì gọi là gì ạ?" Tiểu Dịch Thần giương mặt, vẻ mặt vừa khờ dại vừa tò mò.
Cực kỳ giống một đứa nhóc tinh ranh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc