Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 384

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết nhíu mi nói: "Im miệng. Con giỏi thì tới làm."
"Được, tôi nướng chắc chắn sẽ ngon hơn chú!" Hữu Hữu nhìn anh, không che dấu vẻ khinh bỉ trên mặt.
Mộ Dịch Thần ở bên cạnh yên lặng nói: "Vấn đề không phải là cha nướng có ăn ngon không, mà là có thể ăn được hay không."
"Ừm." Vẻ mặt Hữu Hữu trầm tư: "Ăn vào chắc chắn sẽ bị ngộ độc thực phẩm."
"Cấp cứu cũng không được."
"Ừm."
Hữu Hữu hiển nhiên cực kỳ khẳng định ý kiến của Mộ Dịch Thần.
Hai đứa nhóc ở bên cạnh kẻ xướng người hoạ, tỏ ra ghét bỏ Mộ Nhã Triết tới cùng.
Người đàn ông cầm cái gắp đồ đứng một bên, mu bàn tay nổi gân xanh, mặt càng thêm đen!
"Em biết không? Cha làm cơm, căn bản không ăn được." Tiểu Dịch Thần ở một bên nói.
"Chú ta còn biết nấu ăn sao?"
"Ừm. Đã từng làm một lần, thiếu chút nữa làm phòng bếp nổ tung." Tiểu Dịch Thần bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
Hữu Hữu liếc xéo Mộ Nhã Triết một cái, trong mắt càng khinh bỉ.
"Nấu cơm cũng không biết, làm sao nuôi được mẹ?"
Mộ Nhã Triết: "... Đàn ông nhất định phải biết nấu ăn sao?"
"Đàn ông không biết nấu ăn mà lại còn muốn theo đuổi mẹ tôi? Muốn lấy được lòng mẹ tôi thì phải nắm được dạ dày trước đã." Hữu Hữu cho anh một lời khuyên.
Tiểu Dịch Thần nói: "Vẫn là cha đừng nên miễn cưỡng, lúc cha nấu cơm quả thực giống như phần tử khủng bố, trong bếp có gì đều bị cha huỷ đi."
Cậu bị đả kích sâu sắc, chịu đủ tàn phá, nhớ rõ ngày đó cậu thấy cha ở dưới bếp, kết quả chưa đầy nửa giờ liền nghe trong phòng bếp truyền đến một tiếng vang, trong nháy mắt, mùi khói gay mũi bay ra từ phòng bếp, cậu đến gần thì thấy phòng bếp to như vậy đều là khói bay mù mịt, tất cả vách tường đều bị hun đen, dưới đất bừa bãi, tất cả nồi đều đã bị cháy đen.
Quả thực như là lò phản ứng hạt nhân trong phòng thí nghiệm, vô cùng khủng bố.
Về sau để lại nỗi ám ảnh tâm lý sâu sắc, càng không thể tin tưởng tài nấu ăn của Mộ Nhã Triết.
Ừm, chính xác mà nói, tài nấu ăn không đáng kể.
Hữu Hữu thản nhiên nói: "Chú không làm cơm cũng giống phần tử khủng bố."
"So với phần tử khủng bố còn khủng bố hơn, quả thực là phản nhân loại."
Hữu Hữu cảm thấy vô cùng lo lắng, nói như xua đuổi: "Để tôi nướng, con lo mẹ ăn đồ chú nướng lại bị ngộ độc thức ăn."
Động tác của Mộ Nhã Triết cứng đờ: "..."
"Chú phải biết rằng, mẹ là một đóa hoa đẹp, thân thể yếu ớt, chịu không được sự tàn phá của chú."
Hữu Hữu tiếp tục dùng lời nói ác độc để châm chọc tới cùng.
Tiểu Dịch Thần nghe xong cũng không kinh ngạc: "Cha, thôi đi, cha không cần nướng nữa, con không muốn ăn thịt cha nướng, kẻo lại bị đưa vào bệnh viện rửa ruột!"
Mộ Nhã Triết tức giận nói: "Nói xong chưa?"
Hữu Hữu khinh bỉ: "Thẹn quá thành giận rồi?"
Tiểu Dịch Thần nói: "Ừm, cha thẹn quá thành giận rồi."
Hữu Hữu lại nói: "Dù tài nấu ăn kém cỏi thì cũng không nên tàn phá những thứ vô tội."
"Ừm! Không nên tàn phá những thứ vô tội."
"Để tránh cho nhân gian rơi vào bi kịch, xin chú mau thả νũ кнí trong tay."
"Ừm, mau thả νũ кнí của cha."
...
Mộ Nhã Triết hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hai đứa dở hơi này đến nửa biện pháp cũng không có.
Anh tức giận nhíu mày, hiển nhiên không cho là đúng.
Anh rất phản nhân loại sao?
Làm gì khoa trương như thế!
Mộ Nhã Triết bị bức cho phải rời đi.
Vân Thiên Hữu mặc tạp dề thay thế.
Bếp nướng rất cao, vóc dáng cậu không bằng Mộ Dịch Thần, bởi vậy không thể không lấy thêm một chiếc ghế nhỏ, đứng trên ghế, một tay cầm cái gắp đồ, một tay cầm cây kéo, khí thế ngất trời mà nướng thịt.
Chỉ chốc lát sau, mùi thịt chín thơm phức toả ra hấp dẫn lòng người.
Động tác nhuần nhuyễn, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Cho dù là nêm nếm gia vị, Vân Thiên Hữu cũng rất nghiêm khắc.
Mùi thịt kết hợp với gia vị tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mộ Nhã Triết nhìn động tác của cậu, trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần đứng một bên xem, thèm chảy nước miếng.
Trong lòng cậu thoả mãn, có em trai như vậy, về sau nhất định không sợ ૮ɦếƭ đói.
Cảm giác đứa em này thật là một bảo bối, không gì là không làm được.
Thật sự là thiên tài!
Ba người đang vây quanh bếp nướng, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Vân Thi Thi: "Hữu Hữu, tới đây!"
Hữu Hữu vừa nghe đến giọng của Vân Thi Thi, liền buông tay, vứt đồ trong tay xuống, chạy về phía Vân Thi Thi: "Mẹ, con tới rồi!"
"Con cũng đi!" Mộ Dịch Thần đuổi theo.
Mộ Nhã Triết không nói gì nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, yên lặng đem đồ ăn Hữu Hữu nướng đặt lên bàn.
...
Vân Thi Thi mặc một bộ váy dài, đầu đội mũ che nắng, chân trần đi trên bờ cát.
Chạng vạng, thuỷ triều xuống, gió biển thổi tới, mát mẻ vô cùng.
Bước chậm trên bờ biển, hạt cát luồn qua kẽ ngón chân khiến cô thích thú.
Trong tay cô cầm giỏ xách, nhặt rất nhiều cua và ốc biển, còn có một vỏ sò xinh đẹp.
Tình cờ gặp lúc thuỷ triều xuống, cô nổi hứng đi dạo bên bờ biển một chút, nhặt mấy vỏ sò, vô tình phát hiện ra, ngoài mấy vỏ sò xinh xinh ra thì còn có thể nhặt được không ít sao biển.
Không khỏi cảm thấy mới lạ.
Hữu Hữu theo sát sau lưng cô, trông thấy vỏ sò vùi trong cát liền cúi người nhặt lên.
Mà Tiểu Dịch Thần lại không may, không nhặt được cua biển, nhặt được vỏ sò cũng đều bị hỏng, nhất thời buồn bã.
"Mẹ, con không thấy cua biển, cua biển của mẹ nhặt được ở đâu thế?" Tiểu Dịch Thần đuổi theo Vân Thi Thi, tò mò hỏi.
"Ừm, mẹ nhặt bên bờ biển. Nhưng mà, con không cần đi...."
Vân Thi Thi cúi đầu dặn dò: "Lúc thuỷ triều xuống, sóng vỗ vào bờ rất mạnh, con sẽ bị sóng cuốn đi đấy."
"Vâng." Tiểu Dịch Thần gật gật đầu: "Được rồi!"
Vân Thi Thi nhanh mắt, lại tìm thấy một con cua biển mắc cạn: "Đây, lại có một món ăn rồi."
"Con tới nhặt!" Tiểu Dịch Thần lập tức xung phong nhận việc, khom lưng xuống nhặt.
Vân Thi Thi có chút lo lắng nói: "Tiểu Dịch Thần, con phải cẩn thận, đừng để bị thương."
"Vâng?"
"Càng của những con cua biển này đều rất cứng, ngón tay bị kẹp sẽ rất đau. Vẫn nên để mẹ nhặt cho!"
Vân Thi Thi nhớ tới một lần đi tới nhà hàng ăn cơm, lúc đi ngang qua nhà bếp thì thấy một người đầu bếp trên tay máu tươi đầm đìa, hóa ra là bị cua biển kẹp vào tay, thiếu chút nữa thì cả ngón tay đã bị kẹp đứt rồi.
Tiểu Dịch Thần cũng không sợ.
"Mẹ, không sao đâu, đừng lo lắng. Con cua biển này rất nhỏ, con sẽ cẩn thận!"
Dứt lời, cậu cúi người, thật cẩn thận cầm hai càng cua, bỏ vào trong rổ, mặt đắc ý cười.
"Rất giỏi phải không!"
"Rất giỏi." Vân Thi Thi mỉm cười, khen.
Tiểu Dịch Thần nhìn lúm đồng tiền trên mặt Vân Thi Thi, không khỏi bị mê hoặc, sau một lúc lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Vân Thi Thi thấy cậu đờ đẫn sờ mặt mình, còn tưởng rằng trên mặt mình dính cái gì.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc