Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 379

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hừ.
Không thèm đắp cùng chăn với thằng nhóc kia.
Cậu ta không ôm chăn tới ngủ, bị cảm lạnh là đáng đời.
Vân Thiên Hữu nghĩ vậy, liền thản nhiên xoay người, tiếp tục ngủ.
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên trở mình một cái, Hữu Hữu vốn là chuẩn bị ngủ thiếp đi lại bị động tác xoay người vừa rồi làm cho tỉnh giấc.
Cậu nhìn lại, đã thấy Tiểu Dịch Thần xoay người đối diện với cậu, hai tay ôm lấy bả vai, rõ ràng là trong lúc ngủ mơ đã cảm thấy lạnh.
Hữu Hữu mấp máy môi, lông mày nhíu lại, biểu tình trên mặt có chút gượng gạo, chậm rãi vén lên một góc chăn...
...
Buổi chiều, Vân Thi Thi thu dọn xong hành lý.
Mộ Nhã Triết tựa vào cửa phòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Bình thường trong nhà là ai dọn dẹp?"
"Nhà cửa quá lớn, thuê người giúp việc."
"Chuyển nhà rồi sao? Trước kia không phải em ở phòng thuê à?"
"Ừm, dựa theo lịch trực nhật, em với Hữu Hữu thay phiên nhau dọn dẹp." Nói tới đây, Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút áy náy: "Bất quá phần lớn thời gian đều là Hữu Hữu dọn dẹp."
"..." Ánh mắt Mộ Nhã Triết nheo lại, "Em vậy mà để cho con anh làm cu li?"
"Cái gì! Ánh mắt kia của anh là ý gì?" Vân Thi Thi hờn giận kháng nghị: "Cái gì mà em để cho Hữu Hữu làm cu li, ánh mắt này của anh, giống như là em đang ngược đãi trẻ con vậy."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Mộ Nhã Triết đi vào phòng, ngồi ở trên giường, đếm từng tội danh của cô: "Em thấy qua con cái nhà ai sáu tuổi đã có tay nghề đầu bếp năm sao? Em thấy qua con cái nhà ai sáu tuổi một mình biết dọn dẹp phòng? Em thấy con cái nhà ai sáu tuổi..."
Sáu tuổi đã có tiền triệu.
Vân Thi Thi cũng không biết chuyện này.
Anh thiếu chút nữa lỡ miệng.
"Anh Mộ, Hữu Hữu đã bảy tuổi, mới vừa sinh nhật...." Vân Thi Thi nhắc nhở anh.
"Có gì khác biệt sao?"
"... Không có sao? Lớn hơn một tuổi, càng thêm hiểu chuyện."
"Nó hiểu chuyện đến độ muốn thành tinh luôn rồi." Mộ Nhã Triết nhắc nhở cô: "Ít nhất, anh chưa thấy qua đứa bé nào trưởng thành sớm như nó."
Vân Thi Thi chột dạ vài giây, cũng yên lặng gật đầu.
Đứa nhỏ này, thật ra... Trưởng thành quá sớm rồi.
Mộ Nhã Triết nghi ngờ nói: "Em dạy con như thế nào?"
Thật sự là quá cực phẩm rồi.
Lần trước anh nếm thử đồ ăn Hữu Hữu làm, nếu không phải chính miệng Vân Thi Thi thừa nhận, anh thậm chí không tin trình độ nấu ăn như thế mà lại của một đứa bé.
Mỗi một miếng thịt đều ngon đến tột cùng, rang xào rất ngon miệng.
Mỗi một món rau, cắt gọt đều cân xứng.
Vân Thi Thi bình thường ở nhà rốt cuộc dạy dỗ con như thế nào?
"Cũng không dạy dỗ nhiều, để tự nhiên phát triển thôi." Vân Thi Thi cực kỳ bình tĩnh nói.
Tự nhiên phát triển mới lạ.
"Tự nhiên phát triển có thể phát triển thành như vậy?" Mộ Nhã Triết hiển nhiên không tin.
"Chẳng thế thì sao? Ngay cả trường học em cũng chưa cho con đi, bình thường con đều ở nhà chơi máy tính, xem tạp chí, làm bài tập thôi!" Vân Thi Thi vô tội nói.
Mộ Nhã Triết nghiêng người liếc cô một cái.
Đúng vậy.
Ở ngoài mặt thì đang chơi máy tính, kỳ thực không biết là đang xâm nhập hệ thống bảo an nhà ai?
Ở ngoài mặt đang đọc tạp chí, kỳ thực cũng không biết là đang nghiên cứu tình hình tài chính công ty nào?
Ở ngoài mặt đang làm bài tập... Những vấn đề kia quả thật là bài tập ấy nhỉ?
"Hơn nữa, con trai sinh ra đã là người ấm áp, biết thông cảm với em, cho nên, không cần em dạy cũng biết tự học thành tài, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt à?" Vân Thi Thi ôm tay, có vẻ rất đắc ý.
Lại nói cô có những hai đứa con trai đều hiếu thảo.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Nếu như là ở nước ngoài, em nhất định bị phạt vì tội danh ngược đãi trẻ em."
"Cái gì?"
Vân Thi Thi phản bác: "Em đâu có ngược đãi Hữu Hữu? Anh nghĩ rằng em giống anh sao?"
"Anh làm sao?"
"Tiểu Dịch Thần vẫn còn nhỏ như vậy đã bị anh ném vào quân đội huấn luyện, nào có người cha nào nhẫn tâm như thế?"
"Lúc anh ba tuổi đã bị ném vào quân đội huấn luyện rồi." Mộ Nhã Triết chậm rãi nói.
Vân Thi Thi vô cùng sửng sốt: "Cái gì? Ba tuổi? Đứa bé ba tuổi nói cũng chưa trôi chảy."
"Đó là em, ba tuổi anh đã học thuộc cả trăm bài thơ cổ rồi."
"... Có gì đặc biệt hơn người!" Vân Thi Thi cảm giác chỉ số thông minh của mình bị chà đạp, lập tức kháng nghị: "Anh không cần công kích em."
"Cô gái ngốc, anh hoài nghi em đang kéo cả nhà lùi về sau." Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nhìn cô nói.
Vân Thi Thi ngẩn ra: "Có ý gì?"
"Em kéo chỉ số thông minh của cả nhà xuống mức bình quân."
"..." Vân Thi Thi im lặng.
"Em thừa nhận anh thông minh, nhưng mà em cũng tốt nghiệp khoa chính quy ưu tú có được hay không?"
"Chúng ta đang nói đến chỉ số thông minh, không phải học vấn."
Vân Thi Thi giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi được rồi! Em kéo mọi người lùi về sau, thực xin lỗi! Nhưng mà, em kéo giá trị nhan sắc lên trên bình quân, hử?"
Nói xong, cô chớp mắt, đôi mắt đào hoa đầy ý cười.
Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến trước mặt cô, hai tay nắm lấy tay cô, kéo cô sát lại.
Cúi đầu, đưa tay vén tóc cô, chỉ thấy trên vành tai là đôi hoa tai "Bầu trời đầy sao" mà ngày đó anh tặng cho cô.
Trên cổ cô cũng mang theo sợi dây chuyền sao băng.
Anh thoả mãn cong khóe môi, khẽ hôn lên mặt cô.
Vân Thi Thi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn trả.
Anh rất cao, cho nên cô không thể không kiễng chân lên.
Một cái chạm nhẹ rơi trên khoé môi anh.
...
"Cậu chủ, mợ chủ, buổi chiều thuyền ra khơi bắt được rất nhiều hải sản. Buổi tối có dự tính gì không ạ?"
Vân Thi Thi nhướng mày: "Khó có dịp được tới bờ biển, buổi tối chúng ta ăn cơm dã ngoại bên bờ biển, được không?"
...
Khi Vân Thi Thi đi vào phòng, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, nhưng lúc đi đến bên giường, thấy Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu mặt đối mặt mà ngủ, hai anh em ngủ thật sự rất gần, cánh tay Tiểu Dịch Thần khoác lên vai Hữu Hữu, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu lại chôn ở trước *** Tiểu Dịch Thần.
Lúc ngủ, Hữu Hữu càng yên tĩnh.
Hai đứa trẻ một giường một chăn.
Vân Thi Thi mỉm cười, ngồi trước giường, nhẹ nhàng kêu: "Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, mau dậy."
Gọi vài tiếng, Hữu Hữu tự nhiên tỉnh lại: "Mẹ..."
"Dậy rồi à, trời đã tối, mau chuẩn bị ăn bữa tối!"
Hữu Hữu xoa mày ௱ôЛƓ lung, mắt vẫn buồn ngủ, một bên, Tiểu Dịch Thần cũng tỉnh lại, mở to mắt, trông thấy Vân Thi Thi, mỉm cười: "Mẹ!"
"Tiểu Dịch Thần, mau cùng em trai chuẩn bị xuống dùng bữa tối."
Đôi mắt Tiểu Dịch Thần híp lại mỉm cười, gật gật đầu: "Vâng ạ!"
"Mẹ ở dưới nhà chờ hai đứa...."
Nói xong, Vân Thi Thi rời khỏi phòng.
Hữu Hữu lập tức xoay người xuống giường đi vào buồng vệ sinh để tắm.
Tiểu Dịch Thần từ trên giường ngồi xuống, lại trông thấy chăn trên người, tinh thần nhanh chóng thanh tỉnh táo, không khỏi có chút nghi ngờ.
Cậu vẫn nhớ rõ, lúc nằm lên giường thì trên người không có chăn.
Chẳng lẽ...
Lúc Vân Thiên Hữu quấn khăn tắm đi ra từ nhà vệ sinh, Tiểu Dịch Thần lập tức tới gần, xấu hổ hỏi: "Em trai, chăn trên người anh là do em đắp à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc