Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 375

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc này, bọn họ không dám để bị Nhan Băng Thanh kéo xuống nước.
Người nào đứng về phe Nhan Băng Thanh cũng chính là tuyên bố đối đầu với Hoàn Vũ.
Ai dám chứ?
Ăn tim gấu mật hổ cũng không dám đối địch với Hoàn Vũ.
Hoàn Vũ muốn tẩy chay một người, ai cũng không dám ngăn cản.
Nếu không, ai muốn ra tay giúp đỡ thì cũng sẽ bị tẩy chay một thể.
Điên rồi mới đứng về phe Nhan Băng Thanh.
Nhan Băng Thanh lập tức tìm đến Dương Thọ Trình, đối với chuyện này, Dương Thọ Trình thật sự không thể làm gì được.
Thị trường ở đại lục, ông ta không có mấy sức ảnh hưởng.
Mặc dù ông ta có chút địa vị nhưng thực sự chẳng có cái khả năng nói một là một.
Tâm phúc của ông ta đều ở thị trường HongKong, hiện giờ thị trường điện ảnh của HongKong đi xuống, ông ta mới chuyển sang đầu tư ở đại lục, muốn có cổ phần ở Hoàn Vũ, muốn hưởng một chút lộc ở thị trường đại lục.
Nhưng Hoàn Vũ không hề cho ông ta cơ hội.
Huống hồ trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, Mộ Nhã Triết muốn đuổi cùng giết tận một người thì có cầu xin anh thế nào cũng không được.
Trong mắt Mộ Nhã Triết, mặt mũi của Dương Thọ Trình chẳng đáng mấy xu.
Nhan Băng Thanh khóc lóc trước mắt ông ta, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng mà Dương Thọ Trình chỉ có thể đồng ý đưa cô ta sang HongKong phát triển.
Lời này nói ra, Nhan Băng Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta trông cậy không đúng người rồi.
Trong lòng cô ta vừa tuyệt vọng lại vừa sợ hãi.
Thực sự rất sợ Mộ Nhã Triết.
Người đàn ông này có quyền có thế, chỉ trong vòng một đêm đã đẩy cô ta ngã xuống đáy vực.
Ngay cả vùng vẫy tìm đường sống cũng không có cơ hội.
Vân Thi Thi kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho đàn ông ở trước mặt cô người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, ra sức bảo vệ cô.
Mộ Nhã Triết như vậy.
Cố Tinh Trạch cũng như vậy.
Trong lòng cô ta cũng thầm hối hận, nếu lúc trước cô ta có thể kiềm chế một chút, cục diện hiện tại đã không như thế này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bây giờ cho dù Nhan Băng Thanh muốn đến bệnh viện van xin Vân Thi Thi tha thứ thì ngay cả cửa bệnh viện cũng không bước vào được.
Cô ta nhận ra, có lẽ cả đời này của cô ta đã bị hủy rồi.
Thật sự xong đời rồi...
Mấy ngày vừa rồi, trên Microblogging vô cùng náo nhiệt, nhưng mà nhân vật tâm điểm là Vân Thi Thi lại hoàn toàn im ắng, thậm chí không hề tỏ chút thái độ nào.
Không ít cư dân mạng yêu quý cô, suy đoán rằng cô bị thương, đang nằm viện nên không tiện đứng ra tỏ thái độ.
Trên thực tế, sau khi được các bác sĩ dốc lòng điều trị, bệnh tình của Vân Thi Thi đã chuyển biến tốt, đã xuất viện trước thời hạn rồi.
Bởi vì Mộ Nhã Triết lo rằng mấy ngày nay trên Internet đồn đãi linh tinh, sợ mẹ con Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu sốt ruột nên mới sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trước, một nhà bốn người lên đường đến đảo tư nhân nghỉ dưỡng.
Phải, "một nhà bốn người", anh rất thích mấy chữ này.
Cảm giác cực kỳ ấm áp.
Cảm giác có gia đình.
Vân Thi Thi hoàn toàn không biết dụng ý của Mộ Nhã Triết, vốn là bác sĩ nói rằng ba ngày nữa cô mới có thể xuất viện, kết quả lại nhảy ra kỳ nghỉ dưỡng này, đợi cô kịp có phản ứng thì trước mắt đã là cả một khoảng biển mênh ௱ô** xanh ngắt.
Hải âu chao nghiêng đôi cánh lướt qua mặt biển, tiếng kêu cũng bị sóng biển đánh chìm.
Biển lớn xanh ngắt, mênh ௱ô** vô bờ, giống như trải dài đến tận chân trời.
Vân Thi Thi chưa từng nhìn thấy bầu trời xanh đến thế, trong vắt không nhiễm hạt bụi.
Phong cảnh đẹp đẽ trước mắt khiến cô vô cùng vui vẻ, mây mù trong lòng mấy ngày nay dường như đều hóa thành hư không!
Quần đảo Yamaha có phong cảnh diễm lệ, rộng chừng 100 mẫu Anh, trên đảo có bãi biển, thảm thực vật rậm rạp và một số lượng lớn động vật hoang dã.
* mẫu Anh: đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4046, 86 mét vuông
Ba năm trước Mộ Nhã Triết mua được hòn đảo này, mở một con đường cái ở giữa đảo.
Mất gần một năm, anh xây xong một tòa thành ở trên đảo, giữa tòa thành có sân bay tư nhân, có thể nói là rất nguy nga tráng lệ.
Khi Vân Thi Thi đi vào tòa thành hoa lệ kia, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai hàng nữ giúp việc đứng chỉnh tề, mỉm cười cung kính với cô.
Tất cả những thứ trước mắt nhất thời phá vỡ tam quan của cô.
Cô luôn cho rằng, những thứ như tòa thành này vốn là nơi chỉ có quý tộc, hoàng thất mới có thể cư trú.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ?
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Hữu Hữu nhìn vẻ mặt thán phục của Vân Thi Thi thì trong lòng lại có chút không phục.
Một hòn đảo tư nhân thì đã là gì?
Cậu cũng có thể mua được!
Hình như mẹ rất thích nơi này thì phải?
Trong lòng Hữu Hữu thầm tính toán, hay là cậu cũng mua cho mẹ một hòn đảo tư nhân?
Cảnh sắc ở đây đúng là rất tuyệt, một hòn đảo cũng không đắt lắm.
Quan trọng là khiến cho mẹ vui vẻ thôi.
Mộ Nhã Triết kia vô duyên vô cớ dẫn mấy người họ đi du lịch, không có việc gì lại ân cần, không phải gian trá cũng là phường trộm cắp!
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hữu lại cảnh giác đánh giá người đàn ông bên cạnh, có chút nghi ngờ mục đích chuyến đi này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mộ Nhã Triết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không cam tâm của Hữu Hữu, nhanh chóng hiểu ra trong lòng cậu đang nghĩ cái gì. Anh lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Tiểu Dịch Thần, hai cha con ngầm hiểu nhau, cậu nhóc kia chớp mắt ra ý đã hiểu.
Vì vậy, cậu đi lên đằng trước, ôm lấy bả vai Vân Thiên Hữu, cười tít mắt mà nói: "Em trai à, chúng ta ra bãi cát chơi bóng chuyền đi, được không?"
"Không muốn chơi!"
Vân Thiên Hữu lạnh lùng từ chối.
"Sao lại không muốn chơi?"
Tiểu Dịch Thần đảo mắt, che miệng cười trộm: "Chẳng lẽ sợ chơi thua anh sao?"
"Hừ! Làm sao có thể! Lấy trình độ của cậu thì làm sao có thể thắng được tôi?" Mặc dù cậu biết đây là kế khích tướng nhưng vẫn không phục, đáp lại.
"Rõ ràng là em sợ không chơi lại anh, mấy trò vận động này anh rất giỏi, điểm này thì em còn kém xa anh!"
"Thi thì thi! Ai sợ ai chứ!"
"Nào, tới đây!"
Tiểu Dịch Thần khiêu khích ngoắc ngoắc Ng'n t về phía cậu, Vân Thiên Hữu đương nhiên không cam lòng, xoa tay.
Mắc câu rồi!
Tiểu Dịch Thần đi lên nắm lấy tay Vân Thiên Hữu, kéo cậu chạy ra chỗ khác.
Lúc gần đi vẫn không quên ngoảnh đầu lại dựng ngón cái với Mộ Nhã Triết ra hiệu: "Cha cố lên!"
"Làm tốt lắm!" Mộ Nhã Triết cũng ra hiệu đáp lại.
Nháy mắt cả hai cậu nhóc đều chạy biến rồi.
Lúc này Vân Thi Thi đang đứng dưới một bức tranh tường nhìn đến xuất thần, Mộ Nhã Triết đi qua nắm lấy tay cô, lười biếng gác cằm lên vai cô, thở nhẹ: "Thích nơi này sao?"
"Thích."
Ánh mắt Vân Thi Thi sáng ngời, không che dấu vẻ kinh ngạc: "Anh có biết không? Đây là lần đầu tiên em thấy biển đấy!"
"Trước kia chưa từng thấy sao?"
"Phải! Trước kia không có cơ hội." Vân Thi Thi mấp máy môi, quay mặt lại nhìn anh: "Tòa thành này rất đẹp, em có thể đi dạo loanh quanh không?"
"Đương nhiên là có thể!"
Mộ Nhã Triết dịu dàng nắm lấy tay cô, dẫn cô lên tầng hai.
Tầng hai có tất cả ba phòng, trong đó phòng ngủ rộng chừng hai trăm mét vuông, bên trong có phòng vệ sinh riêng, phòng chứa quần áo, phòng tiếp khách.
Bên trong được trang hoàng theo phong cách phục cổ Rococo*, giống như ảo mộng.
* Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.
Nằm ở trên giường công chúa mềm mại khiến cho cô sinh ra một loại ảo giác, giống như cô vừa bước vào một tòa thành trong cổ tích.
Không thể tin được.
Trong lòng mỗi bé giá đều cất giấu một giấc mộng công chúa.
Nhưng không phải giấc mộng công chúa nào cũng sẽ trở thành sự thật.
Nhưng hôm nay, Mộ Nhã Triết đã biến giấc mộng này của cô thành hiện thực rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc