Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 370

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi đúng là một kẻ ngu ngốc, sau lưng có một người đàn ông như Mộ Nhã Triết vậy, theo như lẽ thường, tài nguyên sẽ không thiếu.
Nhưng cô cứ muốn dựa vào bản thân mình cố gắng leo lên, trong lòng cũng Nhan Băng Thanh không biết đang cảm thấy gì.
Giậm chân giận dữ!
Người đàn ông như Mộ Nhã Triết vậy, bao nhiêu người của Làng Giải Trí xếp hàng thành đội chờ sủng hạnh, lại chung quy chỉ có thể nhìn lên.
...
"Vân Thi Thi, tôi đã rất có thành ý, cô còn muốn thế nào?" Nhan Băng Thanh nhịn xuống nhục nhã trong lòng, trên mặt cố giữ nụ cười cứng ngắc.
"Hả...? Nhưng tôi không nhìn thấy thành ý của cô mà.” Vân Thi Thi vô tội nói.
Nhan Băng Thanh khẽ cắn môi, lại hỏi: "Vậy làm thế nào cô mớinhìn thấy thành ý của tôi?"
Vân Thi Thi suy tư sau một lúc lâu, bỗng dưng, không chút để ý nói: "Nếu không thì, cô để cho tôi đánh lại đi?"
Vừa dứt lời, cả Nhan Băng Thanh và Mạc Ngạn, đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ có Mộ Nhã Triết là vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, trong lòng cũng bị Vân Thi Thi dùng cách nói nghiêm trang mà nói ra những lời đen tối như vậy, chọc cho vui vẻ.
Lúc trước anh còn tưởng rằng, cô gái này chỉ có ở trước mặt anh, mới giương móng vuốt như mèo?
Không nghĩ tới, người khác chọc cô nóng nảy, cô cũng giương nanh múa vuốt.
Bỗng nhiên anh đã hiểu, Vân Thiên Hữu ở mặt ngoài nhìn như khờ dại, nội tâm lại vô cùng đen tối kia là di truyền từ ai.
"Cô... cô nói cái gì?"
Nhan Băng Thanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, đưa mắt nhìn Mạc Ngạn một cái, hơi không dám tin.
"Cô để cho tôi đánh lại đi.” Vân Thi Thi lại mỉm cười lặp lại.
Nhan Băng Thanh triệt để ngây ngẩn cả người, trên mặt nổi lên vẻ mặt phức tạp vì nhục nhã và tức giận xen lẫn vào nhau, xấu xí không chịu nổi.
Sắc mặt Mạc Ngạn càng đẹp hơn, vừa sợ vừa giật mình, trợn mắt há mồm.
Vân Thi Thi lại còn nói: "Nè, yêu cầu của tôi cũng không quá đáng mà? Cô xem, cô cao lớn như vậy, cánh tay thô như thế, đánh tôi 16 bạt tai, tôi gầy thế này, lực tay chắc chắn không lớn như vậy, để cho tôi đánh lại, cô cũng không chịu thiệt mà?"
Khóe môi Nhan Băng Thanh giật giật một phen, không nghĩ tới Vân Thi Thi ở mặt ngoài ngây thơ như một con cừu nhỏ, nội tâm lại đen tối như thế.
"Anh thấy yêu cầu này có quá đáng không?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết mím môi, nhịn không được vuốt mũi của cô một cái: "Em vui là được.”
"Anh thì sao?" Vân Thi Thi lại nhìn Mạc Ngạn.
Anh ta trực tiếp trầm mặc, không phản bác được.
Trên thực tế, anh ta cũng thấy yêu cầu này không quá đáng.
Nếu để cho Vân Thi Thi đánh lại 16 bạt tai, có thể xóa bỏ chuyện này, anh ta cảm thấy vô cùng có lời!
Không hề tính là điều kiện hà khắc!
Nếu có thể, anh ta thậm chí bằng lòng nhận thay Nhan Băng Thanh.
Nhưng mà, đối với Nhan Băng Thanh mà nói, là điều kiện hết sức hà khắc.
Lòng dạ cô ta luôn luôn cao ngạo, vô cùng sĩ diện, sao có thể đồng ý.
"Không có khả năng...” Nhan Băng Quả trám không thể nhận điều kiện này.
"Vậy tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Vân Thi Thi ra vẻ trẻ con hừ một tiếng.
Sắc mặt Nhan Băng Thanh trong một chớp mắt đã đen như đáy nồi.
Mộ Nhã Triết chuyển mắt, nhìn Nhan Băng Thanh, trên mặt hiện lên một tia rét lạnh: "Cô ấy muốn đánh, cô để cô ấy đánh đi.”
Vẫn luôn là người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, ngẫu nhiên, anh cũng muốn nhìn xem người phụ nữ của anh là bắt nạt người khác như thế nào!
Nhan Băng Thanh xiết chặt quả đấm, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, cảm nhận sâu sắc truyền đến từ lòng bàn tay.
Mạc Ngạn bên cạnh cho cô một ánh mắt, cân nhắc lợi hại, Nhan Băng Thanh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, hàm răng cắn chặt, rất không dễ dàng nói ra mấy chữ: "Được... Được.”
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Nhan Băng Thanh vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu của cô.
Thật sự có phần khó có thể tin.
Xem ra, mặt mũi của Mộ Nhã Triết rất lớn!
Nghĩ đến Nhan Băng Thanh luôn luôn tự xưng là nữ vương, cũng bằng lòng cúi đầu hèn mọn với cô!
Nhưng mà, chuyện tới nước này, người ta đã tiến gần muốn cô đánh, cô còn có thể từ chối sao?
Vân Thi Thi đi đến trước mặt Nhan Băng Thanh, hoạt động cổ tay, nói: "Ngẩng mặt, cúi đầu thấp như vậy, tôi rất khó đánh.”
Nhan Băng Thanh chịu đựng lăng nhục, ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ vẻ mặt của Vân Thi Thi, đã bị một bạt tai quét vào sườn mặt.
"Bốp" một tiếng, thanh thúy vang dội.
Vân Thi Thi nhìn như mềm mại không xương, nhưng đừng quên, lúc cô quân huấn, điểm đạt cao nhất.
Trên tay vẫn có mấy phần sức mạnh.
Một bạt tai đảo qua, lỗ tai Nhan Băng Thanh kêu ong ong, trước mắt hiện lên một màn sáng trắng.
"Có đau không?" Vân Thi Thi quan tâm hỏi.
Răng Nhan Băng Thanh cắn chặt, lại vẫn sĩ diện nói: "Không đau.”
"Ừ!"
Vân Thi Thi lại đánh tới một bạt tai.
Một bạt tai này mạnh hơn lúc nãy, Nhan Băng Thanh bị đánh tới trong tâm không ổn, ngã quỵ trên đất.
Mạc Ngạn ở một bên thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
Mộ Nhã Triết vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt đẹp trai vốn hơi căng thẳng, có một tia buông lỏng.
"Yếu đuối như vậy sao, đứng lên, tôi còn chưa đã nghiền mà!"
Mũi chân Vân Thi Thi đá đá, nghiêm trang nói: "Tôi vô cùng công bằng, ừ! Còn 14 cái tát nữa, nhìn xem tôi có thể đánh cô thành thế nào.”
Nhan Băng Thanh cắn chặt răng, đứng lên từ trên mặt đất, Vân Thi Thi lại "Bốp" một tiếng, cho cô một cái tát.
Lòng bàn tay đã nóng rát được lên rồi.
Nhan Băng Thanh chỉ cảm thấy đầy bụng ấm ức và nhục nhã không chỗ phát tiết, hung hăng đè ép cô ta, nước mắt lập tức tràn ra từ trong hốc mắt.
Nhìn vô cùng đáng thương.
Nhưng Vân Thi Thi lại cảm thấy sắc mặt này đúng là khiến người ta buồn nôn.
Bản thân mình không muốn, thì đừng gây cho người khác.
Mới ba cái tát, cô ta cảm thấy được ấm ức rồi hả?
Vậy mà không chịu nghĩ, trước mắt bao người, Nhan Băng Thanh tát cô bao nhiêu cái tát?
Cô có khóc không?
"Bốp!!"
Nhan Băng Thanh đã không kiên trì nổi, lui về phía sau một bước, không muốn để cô đánh!
"Đủ rồi! Vân Thi Thi, cô đừng ђàภђ ђạ tôi như vậy!"
Nước mắt Nhan Băng Thanh tràn ra, cảm thấy được giờ này khắc này, tôn nghiêm cũng được, mặt mũi cũng được, sớm đã không còn!
Giống như là một người bị bắt Tʀầռ tʀʊồռɢ đứng trước mắt bao người, vô cùng nhục nhã!
"Còn chưa đủ mà!" Vân Thi Thi nói, "Tôi mới trả cô bốn cái tát, còn 12 cái nữa.”
"Tôi đâu có đánh cô nhiều như vậy?!" Nhan Băng Thanh tan vỡ, không khống chế được lửa giận.
"Có.”
Ánh mắt Vân Thi Thi kiên định nhìn cô ta.
"Mỗi một cái tát cô đánh tôi, tôi đều có ấn tượng khắc sâu.”
Loại nhục nhã và không cam lòng này, thấm vào tim gan.
Vân Thi Thi không kiên nhẫn nói: "Cô có thể đừng tiếp tục kéo dài hay không? Làm như tôi đang ức Hi*p cô vậy.”
Nhan Băng Thanh trừng mắt nhìn cô, bốn bạt tai đánh tới, thế cho nên đầu óc cô ta đã mất khả năng suy nghĩ, dưới kích thích chi, cô ta không phục mà nói: "Vân Thi Thi, không phải cô ỷ có Mộ Nhã Triết, mới diễu võ dương oai trước mặt tôi như vậy sao?!"
Tiếng nói vừa ngừng, hiện trường nhất thời yên ắng.
Vân Thi Thi lại nhíu mày, bình tĩnh nói: "Đúng vậy.”
Nhan Băng Thanh ngẩn ra: "...”
"Tôi ỷ thế ức Hi*p người khác đó, rồi sao?" Vân Thi Thi thẳng thắn nói.
Lần này, ngay cả Mạc Ngạn cũng đã ngây ngẩn cả người, không lời nào để nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc