Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 363

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Vừa tỉnh.”
"Em đã hôn mê một ngày một đêm, tỉnh là tốt rồi.”
"Một ngày một đêm?"
Cô mê man lâu như vậy sao?
"Bác sĩ nói mẹ bị chấn động não rất nhỏ, ân, cho nên...” Hữu Hữu dè dặt cẩn trọng chuyển cái ghế nhỏ qqua, ngồi ở bên tay phải của cô, còn lấy ra một quả táo, bắt đầu gọt vỏ..
Vân Thi Thi có chút kỳ quái nói: "Sao mẹ lại ở bệnh viện?"
"Mẹ ngốc, mẹ bị thương, phải đưa đến bệnh viện.” trên mặt Hữu Hữu lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, "Hơn nữa, bị thương có chút nghiêm trọng đó, phải nghĩ ngơi thật tốt..”
Cậu cố ý ngồi ở bên tay phải Vân Thi Thi, là vì màng nhĩ tai trái Vân Thi Thi bị thủng, bởi vậy cậu ở bên trái nói chuyện với mẹ, sợ mẹ nghe không rõ ràng giọng nói của cậu.
Vân Thi Thi vừa làm tốt thủ tục nằm viện, Mộ Nhã Triết dẫn cậu và Tiểu Dịch Thần đến đây.
Mới đầu, Vân Thiên Hữu còn tưởng rằng mẹ bị thương nghiêm trọng lắm, lo lắng đề phòng, hận không thể mọc cánh bay đến bên người Vân Thi Thi.
Nhưng mà đi đến bệnh viện, Vân Thiên Hữu nghe trong miệng bác sĩ mới biết được mẹ bị thương khi quay phim, ngoại lực tạo thành tổn thương màng tai, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe.
Cậu vẫn có chút bất an, luôn hỏi mãi tình huống của mẹ, bác sĩ cũng cam đoan mãi, tuyệt đối không lưu lại di chứng gì, cậu mới yên tâm.
Tự nhiên, Mộ Nhã Triết không có nói tình huống thật sự cho Vân Thiên Hữu nghe.
Bằng không, còn không biết Tiểu Ma Vương này muốn khuấy đảo ra cuộc gió tanh mưa máu gì rồi.
Mộ Nhã Triết nhạy cảm phát hiện, tiểu Hữu Hữu này, ở mặt ngoài nhìn như hồn nhiên vô hại, trong lòng lại như có phong ấn một Ma Vương.
Một khi chạm đến điểm mấu chốt của cậu, ma vương trong lòng cậu sẽ thức tỉnh!
Mà Vân Thi Thi chính là điểm mấu chốt của cậu, là nghịch lân.
Anh không chút nghi ngờ, nếu là Vân Thiên Hữu biết chân tướng, dưới cơn giận dữ, quậy banh tổ kịch 《 Quả trám 》không nói, chắc chắn quậy đến HOàn Vũ nghiêng trời lệch đất.
Bất quá, anh biết, chuyện này không thể gạt được bao lâu.
Chính là hi vọng, chuyện này do anh tự mình xử lý.
Tiểu Dịch Thần càng lo lắng sợ hãi hơn Vân Thiên Hữu, vừa mới tiến phòng bệnh, Vân Thi Thi còn mê man, cậu ấy vừa nhìn thấy mặt Vân Thi Thi sưng lên, nước mắt liền ào ào rớt xuống mặt, ôm cánh tay Vân Thi Thi đau lòng thẳng khóc, khóc gần như hôn mê.
Vân Thiên Hữu đứng ở một bên, lại vô cùng bình tĩnh đánh giá tình huốn của Vân Thi Thi, vẻ mặt trầm trọng, trong mắt lướt qua vô số hoài nghi.
Trong lúc Mộ Nhã Triết cho rằng, cậu phát hiện cái gì khó hiểu thì, Vân Thiên Hữu lại tiến lên, một tay đẩy Tiểu Dịch Thần ra, bảo vệ ở trước mặt Vân Thi Thi, lòng đầy căm phẫn nói: "Không cho phép cậu chiếm tiện nghi của mẹ tôi, hừ!"
"Đây cũng là mẹ anh!" Tiểu Dịch Thần không phục nhắc nhở.
Vân Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng, hai tên nhóc này còn cãi một trận, khiến cho Mộ Nhã Triết vì thế sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cho một người một cái cú đầu.
"Mẹ hai đứa còn nằm ở trên giường bệnh, muốn đánh nhau đi ra ngoài đánh, ầm ĩ xong rồi lại tiến vào!"
Thấy Mộ Nhã Triết tức giận rồi.
Hai tên nhóc mới yên tĩnh lại, quyết định không làm ầm ĩ, bắt tay giảng hòa.
Hai bánh bao nhỏ âm thầm hạ quyết tâm, ít nhất nể mặt mũi của mẹ, tạm thời ngừng chiến, thân cận ở chung!
Ba cha con thay nhau chăm sóc ở trước giường bệnh, bên cạnh cô một buổi tối.
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trắng nõn của Vân Thiên Hữu, híp mắt chất vấn: "Hữu Hữu, có phải con bắt nạt anh hai không?"
"Mẹ, oan uổng! Hữu Hữu không bắt nạt cậu ta.” Vân Thiên Hữu mềm mại nói, trên tay động tác lại chưa ngừng.
"Thật sự?"
"Thật sự!"
Vân Thiên Hữu vừa nói, vừa dùng dao cắt quả tao ra thành miếng nhỏ, sau đó dùng nĩa lấy một miếng, đưa đến bên miệng cô: "Nào, mẹ ~ a ~~ "
"A.”
Vân Thi Thi há mồm cắn miếng táo vào trong miệng, nước tươi ngọt tràn ra bốn phía.
"Rất ngọt.”
"Dạ! Đương nhiên ngọt, đều là Hữu Hữu tự mình chọn thôi!" Vân Thiên Hữu mím môi mỉm cười, trên mặt rất đắc ý.
"Thông minh!" Vân Thi Thi không khỏi cười ra tiếng.
"Mẹ có đói bụng không? Hữu Hữu mua thật nhiều đồ ăn cho mẹ, có bánh bao sữa mẹ thích ăn nhất, bánh ngọt nhân khoai môn, bánh đậu xanh...”
Hữu Hữu đặt đồ ăn lên bàn, cực kỳ giống dáng vẻ "vợ hiền mẹ đảm".
Biết mẹ chỉ có con!
Biết cô đói bụng lâu rồi, còn chọn món nào cũng là khẩu vị của cô, Vân Thi Thi bị cảm động nhìn con trai bảo bối của cô, cảm giác giờ phút này, trên người cậu dường như đang tản mát ra ánh sáng thánh thiện!
Vân Thiên Hữu ngước mắt, liền thấy trong mắt Vân Thi Thi đầy thành kính giống như ánh mắt đang cầu nguyện.
...
"Mẹ, vì sao mẹ dùng ánh mắt khi nhìn thánh mẫu Maria nhìn con...” Hữu Hữu yên lặng châm chọc.
"Hữu Hữu, mẹ yêu con!"
"Mẹ, mẹ rõ ràng yêu bánh bao sữa, bánh đậu xanh…..” Hữu Hữu lại lần nữa yên lặng châm chọc.
"... Hữu Hữu, người cũng có lúc khó khăn! Con đừng vạch trần mẹ!"
Hữu Hữu ủy khuất rơi nước mắt: "Hữu Hữu rất đau lòng, mẹ yêu bánh bao sữa còn nhiều hơn yêu Hữu Hữu!"
Khóe môi Vân Thi Thi hung hăng rút rút.
Cảnh giới của ghen là gì.
Là vô mặc kệ cái gì, mặc dù là đồ ăn, cũng có thể ghen.
Cảnh giới cực phẩm
"Hữu Hữu, con rát dễ ghen nha!"
"Ai bịu trong lòng Hữu Hữu mẹ là người đứng nhất!" Hữu Hữu hừ hừ, trên mặt hiện lên yêu thương cười.
Cậu mở túi ra, lại lấy bánh mì cắt ra từng khối nhỏ, một miếng một miếng đúт νàσ тяσиg miệng Vân Thi Thi
Vân Thi Thi cảm động đến quả thực trái tim đều phải hòa tan rồi.
Này có thể nói là vô cuunfg hành phúc!
Đột nhiên Vân Thi Thi, nghĩ tới gì đó nói: "Hữu Hữu nha, sau này con đừng cưới vợ, nuôi mẹ cả đời đi!"
Vân Thiên Hữu dịu dàng cụp mắt, khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Được.”
Vân Thi Thi cười khẽ, lập tức nói: "Mẹ đùa, Hữu Hữu không thể tưởng thật đó!"
"Hữu Hữu là nghiêm túc.” Động tác trên tay Vân Thiên Hữu chưa ngừng, cắm ống hút vào hộp sữa ngước mắt, nhìn cô, "Hữu Hữu nuôi mẹ cả đời.”
"...” Vân Thi Thi giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô vẫn biết, Hữu Hữu là cỡ nào ỷ lại cô, nhưng không nghĩ tới, cậu ỷ lại mình tới trình độ này, dĩ nhiên sâu như vậy.
"Không được sao?"
Hữu Hữu thấy trên mặt cô ngạc nhiên, khẽ cười một tiếng: "Mẹ, mẹ nên cảm thấy hạnh phúc, có người con trai đẹp trai tài giỏi nuôi mẹ cả đời.”
"Nhưng sau này Hữu Hữu cũng sẽ có người con gái mình yêu thương.” Vân Thi Thi quyết định dẫn dắt cậu một chút.
"Không có.”
"...”
Tay nhỏ bé của Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng cầm ống hút, nhíu mày nói: "Con nói rồi, địa vị của mẹ ở trong lòng Hữu Hữu, không ai có thể thay thế được.”
Vân Thi Thi nhíu mày, lại lập tức mấp máy môi.
Đứa nhỏ còn nhỏ, cô là người để cậu ỷ lại.
Sau khi lớn lên lại chưa hẳn rồi.
Đứa nhỏ mà thôi, còn chưa có thông suốt đâu?
Dù sao chuyện yêu đương này, với Hữu Hữu mà nói, còn quá sớm, cậu không hiểu đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc