Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 361

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Phải, đúng vậy...”
Ánh mắt Mộ Uyển Nhu nhìn thẳng vào ông ta, trong mắt vừa có vẻ ngoài ý muốn vừa có vẻ kinh ngạc, đến cuối cùng là trong lòng đầy sợ hãi, tất cả lộ rõ trên mặt.
"Hử?" Mộ Liên Tước nhìn cô ta mấp máy môi hồi lâu mà không thốt lên được câu nào, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chỉ thế này đã đủ dọa cô ta sợ rồi sao?
Nha đầu này, so đức hạnh với hắn vẫn còn kém xa.
Mộ Uyển Nhu nhìn sắc mặt lạnh lùng của ông ta, kinh ngạc hỏi: "Là ông làm sao?"
Mộ Liên Tước chậm rãi nhả một hơi khói, nói thẳng: "Tôi chỉ làm chuyện giống như cô đã làm thôi.”
Ý tứ trong lời nói của ông ta đã không thể rõ ràng hơn.
Lúc trước, Mộ Thịnh cho người làm báo cáo giám định thân phận của Mộ Uyển Nhu ở trong bệnh viện tư nhân của Mộ thị, mà bệnh viện kia lại nằm trong tay ông ta, ông ta muốn lấy được bản báo cáo gốc cũng không phải chuyện phiền toái khó khăn gì.
Chỉ là thủ đoạn của ông ta ác độc hơn Mộ Uyển Nhu một chút.
Mộ Uyển Nhu chỉ là mua chuộc vị bác sĩ kia, sau đó cho người kia một số tiền lớn, ký cam kết giữ bí mật, cuối cùng là xuất ngoại.
Mà Mộ Liên Tước, đối với vị bác sĩ đã giúp ông ta làm bản báo cáo giả thì *** diệt khẩu, tiêu hủy hoàn toàn mọi chứng cứ, làm rất sạch sẽ.
Cho nên, cho dù là Mộ Nhã Triết thì đến giờ cũng không tra rõ được chuyện này.
Chỉ biết rằng bản báo cáo giám định DNA của Mộ Uyển Nhu là giả, nhưng mãi vẫn không tìm được nhân chứng.
Ha ha, người đã ૮ɦếƭ rồi, thi thể đã hóa thành tro, làm sao có thể tìm được chứ!
Nhưng sau đó, vị bác sĩ bị Mộ Uyển Nhu mua chuộc kia xuất ngoại, bay đến Mỹ, Mộ Liên Tước chỉ sợ người kia không giữ kín miệng, ông ta biết rõ thủ đoạn của Mộ Nhã Triết, đến lúc đó nhất định có thể tra ra.
Đứa cháu này thủ đoạn còn tàn ác hơn cả ông ta, cho dù Mộ Uyển Nhu có mua chuộc rồi thì thế nào?
Đến lúc đó, Mộ Nhã Triết chắc chắn có cách khiến vị bác sĩ kia mở miệng làm chứng.
Vì thế, ông ta phái người đuổi theo đến Mỹ, giết vị bác sĩ kia để diệt khẩu, sau đó ném xác xuống biển, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.
Người sống có thể bị bức cung, nhưng người ૮ɦếƭ rồi làm sao có thể mở miệng!
Mộ Uyển Nhu bị ánh mắt âm độc của ông ta uy hiếp, cô ta đột nhiên cảm thấy khó thở.
Trong lòng cô ta biết rõ, Mộ Liên Tước này là người âm hiểm ác độc đến mức nào.
Chín tuổi, cô ta vừa mới bước vào nhà họ Mộ, ngay cả những người khác trong nhà họ Mộ cũng không biết đến chuyện kia.
Ông ta nắm giữ báo cáo giám định DNA thực sự của cô ta, chứng tỏ ngay từ đầu ông ta đã biết rõ thân phận thật của cô ta rồi!
Điều này ít nhất cũng nói rõ lòng dạ người đàn ông này sâu xa khó lường đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu càng dần càng sợ hãi ông ta.
Người đàn ông này...
Thật là đáng sợ.
Mộ Uyển Nhu nắm chặt tài liệu trong tay, nói như vậy, tất cả tư liệu đều nằm trong tay cô ta rồi!
Xem ra, người đàn ông này sớm đã có tính toán, có lẽ là xuất phát từ mục đích nào đó mà đến đây uy hiếp cô ta làm trâu làm ngựa cho ông ta!
Chỉ bằng từng này tư liệu sao?
Cô ta nhìn kỹ số tài liệu trong tay, chữ ký của bác sĩ có dấu mực, xem ra đây là bản gốc!
Người đàn ông này cũng quá hồ đồ rồi, tư liệu quan trọng như vậy mà lại để rơi vào tay cô ta!
Mộ Uyển Nhu quá mức hoảng sợ, nhất thời nổi lên một ý nghĩ cưc đoan...
Hiện giờ tư liệu đang nằm trong tay cô ta, nếu lúc này không tiêu hủy thì còn đợi đến khi nào?
Chẳng lẽ còn chờ người đàn ông kia đến uy hiếp sao?
Không được!
Mộ Uyển Nhu xoay người, xét nát toàn bộ tư liệu, vò thành một cục, nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy bật lửa từ trên bàn đốt đi.
Mộ Liên Tước đứng bên cửa sổ, từ đầu tới cuối vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nhìn một loạt động tác giống như nổi điên của cô ta cứ như thể toàn bộ những chuyện này không liên quan đến mình, trơ mắt nhìn cô ta đốt toàn bộ đống tư liệu kia.
Lửa nhanh chóng thiêu rụi đống giấy vụn, cuối cùng toàn bộ hóa thành tro tàn, cô ta phủi tay, mặc cho ngọn lửa lan rộng dưới sàn, phá hủy cả tấm thảm trải sàn, vẻ mặt cô ta hung dữ nhìn đống chứng cứ phạm tội bị lửa biến thành tro tàn, mãi cho đến khi ngọn lửa tắt hẳn, trên sàn nhà chỉ còn một đống bụi, lúc này cô ta mới khẽ nhấc khóe môi, đắc ý cười lớn.
"Ha ha... ha ha ha...”
Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu, đắc ý nhìn về phía Mộ Liên Tước, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chỉ bằng cái này sao? Chỉ dựa vào cái này mà ông muốn uy hiếp tôi sao? Bây giờ ông nhìn xem ông lấy cái gì mà uy hiếp tôi!"
Mộ Liên Tước vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, trên mặt không hề có một gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn dáng vẻ điên dại của Mộ Uyển Nhu.
Trong mắt hiện lên một tia thương hại và khinh miệt, giống như cảm thấy cô ta thật là đáng thương.
Mộ Uyển Nhu nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của ông ta thì tiếng cười im bặt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Thế nào?"
Trên mặt ông ta vẫn là vẻ điềm tĩnh.
Cô ta đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, chẳng lẽ ông ta không nóng lòng sao?
Chẳng lẽ trong tay ông ta còn nắm giữ điểm sơ hở nào của cô ta?
"Ông...”
"Cô cho là tiêu hủy mấy cái tư liệu này rồi thì cô có thể vô tư sao?" Mộ Liên Tước thả điếu xì gà xuống gạt tàn, lười biếng nâng mi mắt, như cười như không.
Giống như đang chế giễu cô ta.
"Ông có ý gì?"
Mộ Uyển Nhu bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này thâm độc đến mức không lường được.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô ta cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự là quá mức khờ dại.
Ngay từ khi bước vào cửa, chồng tư liệu đã được đặt ở nơi liếc mắt một cái là thấy.
Cái này nói lên điều gì?
Cái này chứng tỏ rằng phần tư liệu này đối với ông ta không quan trọng sao?
Hay là những tư liệu này không phải bản gốc, là giả?
"Không cần phải nghi ngờ. Những tư liệu này đều là thật, đều là bản gốc.” Mộ Liên Tước cứ như thể biết đọc suy nghĩ của người khác, lạnh lùng nói: "Nhưng cô cho rằng cô tiêu hủy bản gốc tức là đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ phạm tội sao?"
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên sợ hãi, nghi hoặc hỏi lại: "Ông còn giữ lại mẫu máu của tôi?"
"Cũng không phải là quá ngu xuẩn!"
Mộ Liên Tước khinh miệt hừ lạnh một tiếng: "Cho dù tôi không giữ lại mẫu máu của cô thì như thế nào? Cô cho rằng có thể dễ dàng tiêu hủy những chứng cứ phạm tội này, nhưng cô có biết không, chứng cứ lớn nhất nằm ở trên người cô, chính là dòng máu chảy trong người cô. Cô có thể thay đổi toàn bộ máu trong người mình không?"
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, dòng máu chảy trong người cô ta chính là chứng cứ sắc bén nhất.
Tại sao cô ta lại có thể ngu xuẩn đến như thế chứ! Quá kích động rồi.
Tự cho là đúng quá mức rồi!
"Tôi...”
Mộ Liên Tước bấm chuông, chỉ chốc lát sau liền có nhân viên đi vào phòng, dọn sạch đống tro tàn, thay thảm trải sàn mới.
Mộ Uyển Nhu vẫn đứng yên tại chỗ.
Mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống ghế sô pha, ôn hòa nhắc nhở: "Mộ Uyển Nhu, tôi khuyên cô không nên từ chối nữa. Bây giờ cô đi theo tôi mới là biện pháp thoát thân duy nhất.”
"Ông có mục đích gì?" Mộ Uyển Nhu ngồi xuống đối diện ông ta, cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh hỏi ông ta.
"Mục đích của tôi, tôi nghĩ rằng cô nên rõ ràng rồi chứ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc