Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 36

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

*) Bạch Liên hoa: ý chỉ những cô gái có tính tình yếu đuối, nhu nhược, vô dụng.
Buổi chiều, Vân Na mãn nguyện cầm lấy thư mời cô ta tha thiết ước mơ. Lại nhận được một cuộc điện thoải cảnh cáo của Lý Đông Cường.
Vừa bắt máy, đã nghe thấy tiếng chất vấn giận dữ từ đầu dây bên kia điện thoại.
"Vân Na à Vân Na, mày là cái thứ đê tiện hại người! Con mẹ nó, mày có biết mày chọc trúng nhân vật lớn nào không? Ông đây bị mày hại thảm!"
Cô ta nghe xong đầu óc mơ hồ, rõ ràng không hiểu gì cả: "Anh Cường, sao vậy?"
"Chị gái của mày, nhìn tuổi còn trẻ, thanh xuân vô hại, trái lại lai lịch không nhỏ! Ông đây còn không thể chạm vào một cọng tóc gáy của nó đây này? Ngày hôm qua chỉ là muốn chơi đùa với nó một chút, còn chưa chạm một ngón tay của nó, kết quả suýt chút nữa không còn một cánh tay! Không nghĩ tới có kim chủ kề bên người, làm hại ông đây chọc giận một nhân vật lớn! Suýt chút nữa *** ông đây..."
Vân Na có chút không nghe rõ: "Anh Cường, rốt cuộc anh có ý gì, làm tôi nghe không rõ!"
"Nghe không rõ hả?" Phía bên kia lửa giận ngút trời, hung hăng hét lên với cô ta: "Vậy ông đây công khai nói rõ với mày, chị gái mày, phía sau có kim chủ chăm sóc! Còn kim chủ là ai, thân phận gì, không phải một tiểu thị dân như mày có tư cách hỏi thăm!"
Vân Na nghe vậy cả kinh, ngược lại bậc cười nói: "Anh Cường, anh đang nói đùa sao? Chị gái tôi, cũng là một tiểu thị dân, làm gì có kim chủ nào để ý chứ? Bên cạnh chị ta còn dẫn theo một đứa con ghẻ, cũng không biết ở bên ngoài cùng với dã nam nhân nào sinh ra con hoang, loại nữ nhân này sẽ có kim chủ nâng niu sao? Chuyện đùa."
Vừa nghĩ tới Vân Thi Thi, Vân Na vô cùng căm ghét.
Không phải vừa vỡ hài, anh Cường còn cười với cô ta sao?
"Ôi, mày cho rằng là mày sao? Mặt hàng như chị gái mày, là khẩu vị mà rất nhiều ông chủ lớn yêu thích! Không nói nữa, lần này mày nợ tao hai mươi vạn, mày còn làm hại tao tức giận! Trong vòng hai ngày còn không trả, tao sẽ *** mày trên cửa!"
Vừa dứt lời, bên kia kiên quyết cúp điện thoại.
"Đừng mà, anh Cường..."
Vân Na ngớ ngẩn, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo.
Buổi tối, Vân Thi Thi dẫn Hữu Hữu trở lại nhà họ Vân.
Vừa mới vào cửa, đi ngang qua bên cạnh Vân Na, cô ta nhìn thấy cô thì thấy bực bội trong lòng, độc ác xô cô.
Vân Thi Thi suýt nữa té ngã, nắm chặt nắm đấm, quay mặt lại, nhưng mà là một đôi mắt lạnh như băng, không còn ngấm ngầm chịu đựng như lúc trước.
Vân Na câm hận nhìn mặt của cô, xem thường nói: "Con hoang không có mắt!"
Ha ——
"Chát —— "
Vân Thi Thi cười gằn, cô đã vung một cái tát ra ngoài, lanh lảnh mạnh mẽ.
Vân Na ngơ ngác nhìn cô, cô dám đánh cô ta!
Nhất thời lửa giận thiêu đốt trong lòng, lập tức cô ta phẫn nộ sẵn giọng: "Cô dám đánh tôi?"
Bước chân Vân Thi Thi vội vàng, dù bận vẫn ung dung xoay người, vẻ mặt thờ ơ: "Dáng vẻ cô như con chó, không đánh cô thì đánh ai?"
Lý Nhạn hoảng sợ quở mắng, khó có thể tin đây là Vân Thi Thi luôn nhu nhược nhát gan lúc trước, cô dám làm trái ý mình: "Đê tiện, cô còn dám phản kháng sao? Sao hả, cha tôi không ở nhà cô không đem tôi để ở trong mắt."
"Điều kiện trước tiên, cô phải là người." Vân Thi Thi kéo khóe môi, ý tứ ngắn gọn đáp trở lại.
Vân Na giận không nhịn nổi, vung bàn tay lên cao: "Tiện nhân, tôi không đánh ૮ɦếƭ cô!"
"Chát", tiếng gió từ lòng bàn rơi trên mặt, cũng may Vân Thi Thi tránh kịp, không đau không ngứa.
Vân Thi Thi cười lạnh, xoay người tóm chặt vạt áo của cô ta, đột nhiên đẩy lên tường, "Chát" lại hạ xuống một cái tát.
Một cái tát, cô hoàn trả gấp mười lần.
Một cái tát, cô hoàn trả gấp mười lần.
Một cái tát vang dội, không chút nương tay, trong lúc nhất thời Vân Na trở tay không kịp. Nhưng mà Vân Thi Thi vẫn không có dự định cứ thế buông tha cho cô ta, “Chát” lại hạ xuống một bạt tay, điểm mấu chốt của cô là muốn trái phải đối xứng.
Như thế rất tốt, hai bên gò má rõ ràng in dấu năm ngón tay, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt bị phá huỷ.
Vân Na thẹn quá thành giận! Cô ta luôn lấy gương mặt xinh đẹp này mà kiêu ngạo, bình thường đều rất che chở, bây giờ Vân Thi Thi làm tổn thương gương mặt của cô ta, cô ta thật hận không thể P0'p ૮ɦếƭ tiện nhân này!
Cô ta xông lên đánh cô, nhưng Vân Thi Thi vẫn nắm chặt cổ tay cô ta, bẻ ngược ra sau, Vân Na "Gào" lên một tiếng, liền túm lấy tóc cô.
"Các con đang làm gì vậy hả?" Ở cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Vân Nghiệp Trình đứng ở cửa, nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng khách, tức giận đến đỏ mặt.
"Tất cả dừng tay cho tôi! Từng đứa từng đứa đều muốn tạo phản sao?"
"Cha!" Vân Thi Thi thấy ông trở về, lập tức che giấu vẻ mặt vốn âm lãnh không còn chút vết tích, nháy mắt, trên mặt lại hiện ra sắc mặt oan ức. "Vân Na cô ấy rất quá đáng..."
Vừa nói, cô còn làm bộ khóc nức nở vài tiếng, giống như chịu uất ức vô cùng lớn.
Vân Na choáng váng.
Với tính tình Vân Thi Thi trước đây, bị đánh gãy răng cũng phải cố gắng ngậm máu, uất ức lớn hơn nữa cũng chưa bao giờ kể khổ với Vân Nghiệp Trình.
Bây giờ lại học được cách giả bộ làm người vô tội?
Vân Na tức giận, hiện tại trên mặt cô ta còn rát đây này! Rốt cuộc là ai quá đáng?
Cô yếu đuối không nơi nương tựa, chân thực, lập luận sắc sảo, thấy mà yêu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
Vân Nghiệp Trình nhìn thấy mà tan nát cõi lòng, đôi mắt tàn nhẫn nhìn về phía Vân Na, mắt trợn lên làm cho cô ta giật mình.
Nghe thấy có chút kỳ quái, Lý Cầm đi ra khỏi phòng thì trông thấy trận chiến này.
Thấy trên mặt con gái có dấu tay, một dấu lại một dấu sưng lên.
"Mẹ! Tiện nhân này đánh con? Còn mắng con là tiện nhân."
"Cô nói ai là tiện nhân?!" Lý Cầm nghe vậy giận dữ, ngược lại chỉ vào Hữu Hữu rống to với Vân Thi Thi: "Nhà họ Vân sẽ không nhận hai đứa con hoang như các người, cũng sẽ không nuôi đứa con gái bất hiếu như cô!"
Vân Thi Thi cười khẩy.
Hữu Hữu đi lên phía trước dắt tay Vân Thi Thi, quay đầu nhìn Vạn Phương, gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai đáng yêu lộ ra nụ cười sâu xa mê người.
"Dì à, dì yên tâm, mẹ có con nuôi rồi, không cần các người bận tâm. Có tiền, chẳng thà nghĩ cách làm thế nào chăm sóc gương mặt đó thật tốt đi!"
Lý Cầm nghe vậy, tức khắc quẫn bách che mặt, câm hận nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ gương mặt bà ta đẹp động lòng người, nhưng mà sau khi sinh Vân Na, trên mặt có nếp nhăn lúc mang thai, hơn nữa đã trung niên, từ lâu vẻ ngoài đã không còn nét đẹp như thời thanh xuân. Dù có chăm sóc thẩm mỹ thế nào cũng chẳng ăn thua gì. Hữu Hữu mở miệng nói lời độc ác có thể nói là đâm trúng chuyện đau lòng của bà ta.
Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ, gương mặt nhỏ sáng sủa coi như đơn thuần đáng yêu, nhưng lại có thể mở miệng nói ra lời ác độc đến vậy!
Bà ta nghẹn họng không nói ra lời: “Cháu..."
Hữu Hữu ngẩng gương mặt nhỏ lên, kéo kéo ống tay áo Vân Thi Thi, giọng nói non nớt lộ ra hồn nhiên vô hại: "Mẹ, mẹ có biết ‘Buồn nôn mẹ nó’ với ‘Buồn nôn’ mở cửa có ý gì không?"
Vân Thi Thi cười híp mắt hỏi: "Có ý gì?"
Hữu Hữu nhẹ như mây gió nhìn lướt qua mẹ con Lý Cầm, nói khẽ: "Thực sự là buồn nôn về đến nhà."
Lý Cầm nghe xong, lập tức nhận ra đứa bé này đang chê cười bà ta, liền nổi giận, bước nhanh về phía trước vung bàn tay lên với Hữu Hữu, nhưng mà cánh tay lại bị Vân Thi Thi nắm chặt!
"Cô là đứa con gái bất hiếu, lại dám đánh con gái tôi, bây giờ lại còn muốn đánh luôn cả tôi sao? Nghiệp Trình, ông xem mặt mũi Na Na đi, chính là bị con tiểu tiện nhân này đánh!"
Không đợi Vân Nghiệp Trình phản ứng, Vân Thi Thi ngẩng mặt lên, nói: “Phải! Là tôi đánh. Nhưng mà con gái bà ở bên ngoài không biết thân biết phận, vừa đánh bạc vừa hít heroin, nợ nần chồng chất, liên lụy tôi bị mất việc. Ngày hôm qua còn suýt chút nữa hại tôi..."
Cô xấu hổ, không nói thêm gì nữa.
"Bà nói tôi có mẹ sinh, không có mẹ nuôi cũng được, nói tôi ăn của các người cũng được, nhưng tôi không phải đầy tớ nhất định phải nhìn sắc mặt của các người mà làm việc, còn bị các người lợi dụng đến cùng. Tôi cũng có tôn nghiêm, tại sao các người lại có thể nô dịch tôi như vậy?" Vân Thi Thi ẩn nhẫn nói.
"Cô ——" Trong lúc nhất thời, Lý Cầm không nói được lười nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc